Cao Tấn nhìn một vòng trong điện, xung quanh hắn chỉ có một mình Tạ thị. 
Đôi môi nàng đóng chặt, không có mở miệng, trong điện còn có mấy cung tỳ cúi đầu đứng trang nghiêm, thanh âm của các nàng không thể truyền đến tai hắn rõ ràng như vậy. 
Chẳng lẽ nghe lầm? 
"Bệ hạ, ngài sao vậy?" Tạ thị vịn tay Cao Tấn hỏi. 
Cao Tấn lắc đầu: "Trẫm không sao". 
Nói xong Cao Tấn liền muốn nằm xuống, hắn lại nghe thấy thanh âm kia, giọng mang trêu tức: 
[Cẩu hoàng đế, mệnh thật là lớn.] 
Lúc này không thể là nghe lầm đi. Thời điểm thanh âm kia vang lên, Tạ thị vẫn ngậm miệng như cũ, các cung nữ thanh âm cũng không đúng... 
"Ai đang nói chuyện?" Cao Tấn kinh ngạc, hét lớn một tiếng. 
Tạ Quý Phi vịn Cao Tấn bị giật nãy mình, Cao Tấn quay đầu hỏi nàng: 
"Ngươi nghe không?" 
Trong đôi mắt nai của Tạ thị đều là không hiểu, kiều kiều nhu nhu hỏi: 
"Nghe thấy cái gì?" 
Cao Tấn nghi hoặc nhìn chằm chằm Tạ thị, phán đoán nàng nói thật hay giả, Tạ thị mặt không đổi sắc, ánh mắt thanh tịnh, tuyệt không lừa gạt vẻ mặt. 
Nàng thật không nghe thấy. 
Chỉ có Cao Tấn nghe thấy được. 
Cao Tấn vén chăn lên, kéo lấy thân thể còn đau xót không thôi, đi chân đất ở trong điện tìm kiếm. 
Tạ thị cùng một bang cung nhân đi theo phía sau hắn, cùng hắn tìm, Tạ thị hỏi hắn: 
"Bệ hạ đang tìm cái gì?" 
Cao Tấn không rảnh trả lời nàng, khắp trạch điện xó xỉnh đều tự mình tra xét một lần, không thu hoạch được gì. 
Hắn vừa tỉnh 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-phi-dung-thuc-luc-chui-bay-ma-thuong-vi/1018021/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.