Chương trước
Chương sau
Nếu bây giờ Tống Hoành chỉ là một người bình thường, hoặc là một nam tử không phải là Hoàng Đế, lúc này Tô Tranh nhất định sẽ xông lên liều mạng bằng bộ xương cốt đã già này của ông, cho hắn một gậy, sau đó vừa đánh vừa mắng: "Ngươi là dâm tặc gian trá tà tâm, ức hiếp Đường Nhi của ta ba năm, bây giờ lại còn dám tới trêu chọc cháu gái của ta, quả thực là không biết xấu hổ, vương bát đản!"

Nhưng thực đáng tiếc, Tống Hoành vẫn là Hoàng Đế, cho dù Tô Tranh có tức giận, cũng không cách nào ruồng bỏ lễ nghĩa quân thần mà bản thân tuân thủ nghiêm ngặt từ thời tiên đế đến nay.

Tô Đường không ngờ bị gia gia phát hiện ra nhanh như vậy, vừa chột dạ lại vừa áy náy, cúi đầu tự động đứng ở bên người Tô Tranh, gọi một tiếng: "Gia gia."

Tống Hoành thấy Tô Đường đã đứng sang bên kia, lập tức cũng đi theo nàng đi sang, chống lại ánh mắt hận không thể đem hắn ra ăn tươi nuốt sống của Tô Tranh, vốn định gọi "Tô đại nhân" như trước kia, nhưng nhìn thấy Tô Đường bên cạnh cong khuôn miệng nhỏ nhắn kia vâng lời như vậy, sờ sờ mũi, có chút không được tự nhiên gọi một tiếng: ". . . . . . Gia gia."

Tô Tranh phẫn nộ: ". . . . . . . . . . . . . . . . . ."

***

Tục ngữ có câu không giơ tay đánh kẻ đang cười, đối mặt với tên tiểu hổn đản mấy năm gần đây đối chọi gay gắt với ông, thủy hỏa bất dung, bây giờ lại đột nhiên dày mặt gọi ông là "gia gia", Tô Tranh lại không biết xử lí thế nào.

Tống Hoành đoán trước lần này đến Trường Giang nếu muốn gặp Tô Đường thì sớm hay muộn cũng sẽ gặp phải Tô Tranh, mặc dù lần này có chút đột ngột, nhưng cũng không đến mức trở tay không kịp, lúc này mang lễ vật đã tự mình chuẩn bị từ trước, đến nhà thăm hỏi.

Hoàng Thượng cải trang vi hành đích thân ngự giá, cho dù Tô Tranh không hoan nghênh, cũng phải mở rộng cửa trước, nghênh đón người vào, đồng thời âm thầm dặn bọn nha đầu xem chừng tiểu thư, không được để Tô Đường chạy loạn.

Trong nhà tiếp khách của Tô gia, Tống Hoành cười tủm tỉm mà đem bức《 Ngàn dặm non sông 》 mở ra trước mặt Tô Tranh, tỏ vẻ đây là một chút lễ vật thể hiện thành ý của hắn.

Tô Tranh vốn nhìn cũng không muốn nhìn lễ vật mà Tống Hoành mang đến, nhưng ánh mắt thoáng liếc qua mới phát hiện, quả nhiên là bức họa《 Ngàn dặm non sông 》mà mình yêu thích, không khỏi nhìn thêm hai lần, sau đó lại "hừ" một tiếng, bắt bản thân quay đầu đi chỗ khác.

Bức họa《 Ngàn dặm non sông》 là quốc bảo, trên đời này chỉ sợ cũng chỉ có Tống Hoành mới có thể đem ra ngoài, hơn nữa còn không tiếc đem đi tặng người ta.

Tống Hoành thấy phản ứng của Tô Tranh, giống như đã dự liệu, cuộn bức họa lại, sau đó bảo Lí Đức Toàn ôm lấy, đứng ở một bên.

Chính hắn cũng không khách khí, rất tự nhiên ngồi xuống, rót một ly trà đưa đến cho Tô Tranh phía đối diện.

Hoàng đế lấy tư thế của hậu bối kính trà, chuyện này đã khó bề tưởng tượng rồi, Tô Tranh nhìn chén trà hắn kính ông, nhớ tới những chuyện vô liêm sỉ mà tên tiểu hỗn đản này từng khi dễ cháu gái ông, lặng lẽ không nhận lấy.

Tống Hoành cũng không tức giận, buông ly trà trong tay, lại khôi phục lại cách xưng hô với Tô Tranh thành "Tô đại nhân": "Tô đại nhân thấy bức《 Ngàn dặm non sông》 như thế nào?"

Tô Tranh nghĩ đừng cho là ta không biết hôm nay ngươi tới là để làm gì, cho dù bản thân rất thích bức tranh kia, nhưng làm sao lại vì một bức tranh mà bán cháu gái, cười lạnh nói: "Đây tất nhiên là một bức họa đẹp."

Nhưng người thì chẳng phải thứ tốt đẹp gì. Hắn nhìn gương mặt kia của Tống Hoành nghĩ.

Tống Hoành khen ngợi gật đầu: "Ừm, bức 《 Ngàn dặm non sông 》này tả non sông ngàn dặm của Đại Lương chúng ta, từ đình đài lầu các đến biên giới bắc TrườngThành, đều là từng tất đất của chúng ta, hôm nay trẫm đem bức họa này tặng cho Tô đại nhân, chính là để thỉnh giáo ngài, Đại Lương hiện giờ là một nước cường thịnh, như nói Giang Nam đi, nước từ trên núi chảy xuống như tranh, dân chúng an cư lạc nghiệp, đêm không cần đóng cửa, trẫm nhìn thấy cảnh này tất nhiên vô cùng vui mừng, nhưng lãnh thổ quốc gia Đại Lương mênh mông, nếu nơi hôm nay trẫm cải trang vi hành là sát rìa biên giới, còn có thể nhìn được cảnh hưng thịnh này hay không?"

"Việc này. . . . . ." Tô Tranh nghe xong sửng sốt một chút, không khỏi vuốt râu. Ông vốn tưởng rằng hôm nay Tống Hoành mang lễ vật đến đây, đơn giản chỉ là vì mặt dày muốn gặp Tô Đường, ông đã sớm nghĩ xong lý do cự tuyệt cùng với lệnh đuổi khách, trăm ngàn phương án lại không nghĩ tới Tống Hoành vừa mở miệng, liền hỏi một vấn đề sâu sắc như vậy.

Từ khi Tống Hoành đăng cơ tới nay, tuy rằng Tô Tranh đã muốn cáo lão, nhưng không lúc nào là không nhìn chằm chằm vào hướng đi của triều đình, Tống Hoành tuổi còn trẻ, làm việc cật lực lại thêm tinh thần mạo hiểm, thực hiện cải cách, đi ngược lại với Tô Tranh, mọi chuyện đều cố gắng đạt tới mức ổn thỏa vững vàng, Tống Hoành ỷ bản thân là hoàng đế, tất cả mọi người đều phải nghe hoàng đế, huống chi ông đã sắp về hưu còn đi theo tham gia lung tung cái gì, Tô Tranh nghĩ bản thân mình là nguyên lão hai triều, kinh nghiệm phong phú, có tư cách phụ tá tân đế, ở một bên đưa ra ý kiến và đề nghị, vì thế hai người càng ngày càng không vừa mắt nhau, cuối cùng vừa thấy mặt liền nổi lên tranh cãi.

Cho nên Tống Hoànhnghiêm túchỏi Tô Tranh về chuyện triều chính, hôm nay vẫn là lần đầu.

Tô Tranh lâu nay tranh cãi với Tống Hoành, hôm nay lại đột nhiên được thỉnh giáo, trong lòng lại nổi lên một loại cảm giác thụ sủng nhược kinh.

Ông nhìn mặt Tống Hoành, tân đế hăng hái, trẻ tuổi như vậy, tinh thần phấn chấn, sức sống mạnh mẽ, là dáng vẻ ông không thể nào quay về được.

Tô Tranh hoảng hốt nhớ lại bộ dạng năm đó lúc mình vừa mới vào triều làm quan, cũng không khác biệt lắm với tuổi Tống Hoành bây giờ, hùng tâm tráng chí, ôm ấp nhiệt huyết vì nước vì dân, bất tri bất giác bây giờ không ngờ đã đi qua hơn phân nửa cuộc đời.

Tống Hoành nhìn Tô Tranh nhẹ nhàng vuốt cằm, thể hiện mình đang thành tâm thỉnh giáo.

Tô Tranh khe khẽ thở dài, trong lòng xúc động, bản thân ông cự tuyệt hắn cái gì, cũng không thể cự tuyệt hắn thỉnh giáo việc triều chính, bắt đầu êm tai nói.

Tống Hoành còn vô cùng chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu, có khi nghe được một nửa, cũng sẽ đưa ra cách nhìn của mình.

Tô Tranh là một trung thần, cũng là một quan thần tài cán, cả đời đều vì nước vì dân, cho nên đối mặt với tân đế nhỏ hơn hắn một giáp này, những điều muốn nói còn nhiều lắm, nhưng quan hệ trước nay của hai người rất căng thẳng, chưa có lúc nào ngồi xuống nói chuyện nghiêm túc với nhau, chuyện Tô Tranh muốn nói cùng tân đế làm sao có thể nói xong trong một chốc, nếu thật sự nói cặn kẽ, tỉ mỉ, sợ là một tháng cũng không đủ, trà lạnh trước mặt hai người đã được đổi đi, bất tri bất giác mặt trời đã lặn, Lí Đức Toàn đã lặng lẽ châm nến cho hai người.

Tô Tranh tuổi già, nói lâu như vậy rốt cuộc cũng mệt mỏi, uống một ngụm trà, nhìn ra ngoài cửa sổ, mới phát hiện lúc này đã không còn sớm.

Tống Hoành cũng uống một ngụm trà. Hắn đi chuyến này vốn không có dụng ý khác, bộ dạng nhẫn nại ban đầu đơn giản là bởi vì ông là gia gia của Tô Đường, nhưng mà ở trong này ngồi nghe Tô Tranh nói một buổi chiều, rốt cuộc bắt đầu phát hiện, lão nhân trước kia chính mình không vừa mắt nhất, có thể làm tể tướng cho phụ thân mình cả đời, quả nhiên là ông có chỗ hơn người, hắn nghe xong một buổi chiều, lĩnh ngộ được không ít.

Tô Tranh cũng trở nên có vài phần kính trọng Tống Hoành, trước kia ông cứ nghĩ những suy nghĩ kia của Tống Hoành là thiên mã hành không, không thực tế, buổi chiều hôm nay nghe hắn nói giản lược hai câu, cũng bắt đầu hiểu được chỗ tinh diệu trong đó. Có khi Tống Hoành chỉ ra những sơ suất trong lời của ông, quả nhiên là trước kia ông chưa từng nghĩ đến.

Tống Hoành vừa nhìn canh giờ, đứng dậy nói: "Đa tạ Tô đại nhân hôm nay chỉ giáo, sắc trời đã tối muộn, trẫm vẫn nên cáo từ trước."

Tô Tranh đứng dậy theo, lão nhân gia ngồi cả buổi chiều, chân đã tê rần, trước mắt một trận trời xoay đất chuyển, thân mình không khỏi choáng váng một chút.

Tống Hoành nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy Tô Tranh.

Lí Đức Toàn cùng mấy người hầu của Tô gia muốn đến thay Tống Hoành đỡ lấy Tô Tranh, bị Tống Hoành phất tay lui xuống.

Tô Tranh được Tống Hoành giúp đỡ, trong chốc lát mới hồi phục tinh thần.

Ông hoàn hồn, nhìn Tống Hoành bên cạnh, suy nghĩ một phen, mở miệng nói: "Không bằng Hoàng Thượng dùng xong bữa tối hẵng đi, lượng thứ vi thần tiếp đãi không chu toàn."

Tống Hoành gật đầu: "Cũng được."

Hai người tiếp tục vừa ăn vừa nói chuyện, Tống Hoành chỉ hỏi việc triều chính, những chuyện khác một mực không đề cập tới, hai người càng tán gẫu càng hợp ý, ăn một bữa cơm đến gần một canh giờ.

Hai người một già một trẻ nhưng lại bất tri bất giác nổi lên cảm giác tâm đầu ý hợp. (-_-?

Lí Đức Toàn nhìn thấy Hoàng Thượng cùng Tô đại nhân hòa hợp, lau mắt vài lần mới dám tin, nếu là trước đây, quả thực là chuyện nghìn lẻ một đêm.

Chờ cho đến khi chấm dứt thì đã đến lúc nhà nhà tắt đèn đi ngủ.

Lần đầu tiên Tô Tranh thấy Tống Hoành thuận mắt như vậy, lại chủ động đưa ra lí do thời gian quá muộn, mời Hoàng Thượng không bằng ở lại hàn xá nghỉ tạm một đêm.

Tống Hoành suy nghĩ: "Sợ là không ổn, trẫm vẫn là nên về trước, ngày mai lại đến cùng thỉnh giáo Tô đại nhân."

Tô Tranh nghe thấy Tống Hoành ngày mai cũng muốn đến thỉnh giáo lại càng cao hứng, ông có nhiều kinh nghiệm muốn chia sẻ cho tân đế như vậy, thật vất vả mới tìm được cơ hội, nhất định phải đem tất cả những gì có thể truyền thụ cho hắn, vừa hỏi Tống Hoành đang ở chỗ nào, biết sau khi hắn đến Giang Nam ở khách điếm hai ngày, liền mua một căn nhà, vị trí cách Tô phủ rất xa.

Vậy mỗi ngày đều phải ngược xuôi thực phiền toái nha, Tô Tranh trở nên cao hứng thịnh tình mời, đã quên trong nhà còn có Tô Đường khiến cho người ta thèm nhỏ dãi, nói Hoàng Thượng không bằng ở lại hàn xá mấy ngày, ngươi ta cùng nhau bàn bạc quốc sự.

Tống Hoành cười: "Vậy đành làm phiền Tô đại nhân."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.