Tống Hoành tức giận, hậu quả vô cùng nghiêm trọng.
Hắn lập tức liền đứng dậy đi viết thánh chỉ trị tội hai ca ca của Tô Đường.
Tô Đường sợ tới mức gắt gao ôm lấy cánh tay Tống Hoành: "Hoàng Thượng, nô tì đau lòng! Nô tì vô cùng đau lòng! Vết thương trên người Hoàng Thượng, nô tì đau ở trong tim!"
Tống Hoành quay đầu lại liếc nàng một cái.
Tô Đường hành động hết sức vụng về, cố gắng cả buổi trời, ngay cả tích nước mắt cũng chưa chảy ra lấy một giọt.
Thôi.
Tống Hoành có chút phiền muộn, không nói đến chuyện đêm nay có phải là hắn tự làm tự chịu hay không, nếu như hắn thật sự ban một thánh chỉ phạt hai ca ca của Tô Đường, Tống Hoành khẳng định Tô Đường đời này sẽ không bao giờ phát sinh tình yêu nam nữ gì đối với hắn nữa.
Người ta thường nói người khác không có tuệ căn*, nhưng Tống Hoành nhìn Tô Đường, cảm thấy nữ nhân này quả thực không có tình căn.
(*) Tuệ căn: Lĩnh ngộ được chân lí.
Hắn thở dài một hơi, ngồi vào trước bàn mình.
Nhưng mà chuyện này nuốt không trôi nổi.
Vẻ mặt Tô Đường cầu xin: "Hoàng Thượng, nô tì. . . . . ."
Nàng vốn dĩ muốn cầu xin cho ca ca, nhưng lại nghĩ đến những lời tối hôm qua Tống Hoành nói nàng chỉ quan tâm huynh trưởng không quan tâm hắn, chỉ có thể đem lời vừa muốn nói nuốt xuống.
Tống Hoành đột nhiên nhấc bút.
Tô Đường vô cùng luống cuống, tưởng rằng Tống Hoành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-phi-day-di-hoc/2972002/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.