Ca ca từ khi khai tâm trí (bắt đầu biết học) đã luyện chữ một canh giờ mỗi ngày, ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác. Cứ như vậy Đông đến Hè đi luyện hơn mười năm, mới có được thành tựu như ngày hôm nay. Muốn mô phỏng nét chữ của huynh ấy, kẻ đó học vấn nhất định không tầm thường.
Liệu có phải là đồng học của ca ca ghen tị với tài năng của huynh ấy, muốn hãm hại? Nhưng kẻ đó lại biết võ công, mà đồng học của ca ca toàn là mọt sách vai không thể vác, tay không thể nâng...
Hơn nữa, nếu ta nhớ không lầm, ca ca đã là người cao nhất trong Tư Thục của họ rồi.
"Ai da!"
"A Phù muội có sao không?"
Ta ngẩng đầu nhìn lên, mới phát hiện ta và ca ca đã vô tình đi về đến nhà, mà ta còn đụng phải Chu Ngạn.
Chu Ngạn nhíu mày nhìn gấu váy dính bùn của ta, đưa tay hái đi một chiếc lá khô dính trên tóc ta: "Mới sáng sớm sao lại lôi thôi như vậy, đi đâu về thế?"
Cá Chép Bay Trên Trời Cao
Lời nói của hắn làm ca ca giật mình, ca ca lập tức kéo ta ra sau lưng mình, vô thanh vô thức đ.á.n.h giá Chu Ngạn vài lượt.
Lúc này trong hẻm đứng không ít người, trong đó có cả Lưu đại nương – người nổi danh có miệng lưỡi nhanh nhất.
"Ngạn ca nhi, đa tạ huynh đã quan tâm! Ta và A Phù mấy ngày nay đang tìm kiếm chứng cứ lật án, hiện giờ, đã thu thập gần đủ rồi!" Ca ca ta tăng âm lượng lên, văn nhã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-oan-luc/4796916/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.