Thôi Ngọc nằm ở nóc phòng nhìn quanh, chỉ thấy Mẫn Nhất Phàm khí thế hung hăng đi đến, Thôi Ngọc biết Mẫn Nhất Phàm, hơn nữa sâu sắc kiêng dè sợ, y ngừng thở, thậm chí không dám thở mạnh, Mẫn Nhất Phàm quỳ xuống tham kiến Hoàng đế: "Ngô Hoàng Vạn Tuế Vạn Tuế Vạn Vạn Tuế." Hoàng đế vội vàng bảo hắn đứng dậy: "Nhất Phàm nếu đến, ngồi xuống đi." Mẫn Nhất Phàm thuận thế ngồi xuống, hết sức cung kính, cùng ở trên bữa tiệc hoàn toàn bất đồng. Thôi Ngọc đếm, hơn mười người, đều là trọng thần của Nam Chiếu. Hoàng đế Nam Chiếu nói: "Lục Hàn đến, các ngươi thấy thế nào?" Mẫn Nhất Phàm mở miệng;"Hài tử, không đủ gây sợ." Hoàng đế nói: "Vậy ngươi cảm thấy, y lần này tới có mục đích gì, gần đây chúng ta liên tiếp bị nhục, Bổn vương luôn cảm thấy Lục Hàn người này đến không có ý tốt, ngươi cũng hiểu biết, Lục Hàn là nhi tử của trưởng công chúa, y cùng với ngươi xem như túc địch." Mẫn Nhất Phàm cười lạnh, "Chẳng lẽ bởi vì y là nhi tử của trưởng công chúa, ta liền sẽ sợ y sao? Thiên hạ này, Mẫn Nhất Phàm ta cũng không sợ người nào." Mẫn Nhất Phàm lời nói này hết sức đại bất kính, nhưng Hoàng đế cũng không chấp nhặt, y hết sức thản nhiên, Hoàng đế cũng không vì vậy có một phần mất hứng. "Ngươi cũng không thể quá mức phớt lờ, Lục Hàn người này nhìn đơn giản, nhưng trên thực tế chưa chắc đã là như thế, nếu như thật là có ý đồ, y tất nhiên cũng sẽ không biểu hiện ra." Nghĩ đến chỗ này, ông ta trầm mặc một chút, cùng Mẫn Nhất Phàm nói: "Có chuyện, ta với ngươi nói rõ chi tiết chút." Mẫn Nhất Phàm sâu kín cười lạnh, giống như đã biết ông ta muốn nói gì. Y hất tay áo lên, nói: "Chẳng lẽ một mặt trắng nhỏ, cũng đáng giá ngài để ở trong lòng? Ta tự có chừng mực, ngài yên tâm là được." Hoàng đế nghiêm túc: "Mặt trắng nhỏ dĩ nhiên là không đáng giá, nhưng y không đáng giá, không có nghĩa là Lục Hàn sẽ không so đo. Hơn nữa, người nọ là Thám Hoa Lang, ngươi nếu như làm quá phận, cũng khó coi. Nếu như thật thích. . . . . . hướng y trở về Bắc Tề, nghĩ chút biện pháp là được. Vạn không thể tại nơi mấu chốt này cho ta xảy ra sự cố." Mẫn Nhất Phàm không sao cả cười: "Ngài nói cái gì chính là cái đó thôi." Không để ý dáng vẻ. "Các ngươi đều là huynh đệ, nên hữu ái hỗ trợ. Những thứ này tất cả đều không cần biểu hiện ra. Ta hi vọng, Nhất Phàm tiếp tục làm một đại tướng quân mưu đồ tạo phản, mà các ngươi, nên chán ghét y, tiếp tục chán ghét y." Tất cả mọi người đồng ý, Thôi Ngọc có chút buồn bực, lần nữa liếc mắt nhìn, phát giác những người này căn bản cũng không phải là hoàng tử, mà thật đều là Đại Thần trong triều, cũng không biết, chuyện như vậy là như thế nào. Thôi Ngọc lặng lẽ ngừng thở, không dám có một tia thư giãn. "Những ngày kế tiếp, các ngươi tất cả tinh thần đều thật tốt cho ta, sứ đoàn ở đây, tất cả đều cho ta làm xong tất cả." Nam Chiếu Hoàng đế nói. "Dạ!" "Mộc Dịch, chuyện như vậy ngươi cẩn thận nhìn chằm chằm cho ta, vạn không thể có một chút xíu chuyện xảy ra, hiểu chưa?" Hoàng đế lần nữa xác nhận, Mộc Dịch đứng dậy trở về, hết sức nghiêm túc. "Mấy ngày nay, không được gặp Túc Hạ rồi." Hoàng đế dặn dò. Mộc Dịch nói về: "Dạ!" Cũng không biết thế nào, Mẫn Nhất Phàm đột nhiên liền dừng lại động tác trên tay, trầm mặc, có điều trong nháy mắt, Thôi Ngọc cảm giác tình huống không tốt, lập tức nhảy lên vọt ra, mà cùng lúc đó, Mẫn Nhất Phàm nhanh chóng đuổi theo. Thôi Ngọc khinh công luôn luôn là cực tốt, mà Mẫn Nhất Phàm thì thiên hướng về võ học, hai người không phải một đường, Thôi Ngọc thoáng qua góc phòng, Mẫn Nhất Phàm đuổi theo một đoạn, rốt cuộc không thấy bóng dáng. Nhìn y trống trải đường cái, khẽ cau mày lại. Chờ Mẫn Nhất Phàm trở lại hoàng cung, sắc mặt y có chút khó coi, người có thể trong tay y chạy thoát cũng không nhiều lắm, nhưng vị này cố tình trốn thoát, điểm này khiến Mẫn Nhất Phàm hết sức khó coi: "Ta nghĩ Nam Chiếu ngược lại tới một cao thủ." Hoàng đế nghiêm túc nói: "Có biết là ai?" Mẫn Nhất Phàm suy nghĩ một chút, nói: "Bắc Tề cao thủ, thân phận chân thật không biết, chẳng qua ta cùng y giao tay qua một lần, võ công của y không bằng ta, nhưng khinh công so với ta mạnh hơn." Hoàng đế cau mày: "Nhưng cùng sứ đoàn cùng nhau đến?" Mẫn Nhất Phàm lắc đầu: "Ta không biết, điểm này cần điều tra." Cùng lúc đó, Thôi Ngọc rất nhanh chóng trở về sứ đoàn. Y đi tới phòng của Lục Hàn, miệng to thở dốc, Lục Hàn lẳng lặng ngồi ở bên cạnh bàn, hình như chờ y. "Mẫn Nhất Phàm phát hiện ra thần, chẳng qua thần vòng mấy vòng, y cũng không có theo dõi đến tung tích của thần, điểm này thần chắc chắn. Bất quá thần nghĩ y biết thần là ai ." Lục Hàn bật cười: "Biết thì thế nào, tóm lại không có bắt được ngươi." Thôi Ngọc nghĩ đến tình hình lúc đó, có chút cảm thấy không đúng lắm, lập tức nói: "Mẫn Nhất Phàm không đơn giản, hơn nữa lúc ấy ta phát hiện một tình huống rất kỳ quái." Lục Hàn nhìn y, chờ đợi câu trả lời của y. Thôi Ngọc suy nghĩ một chút, rốt cuộc nói: "Tất cả mọi người bọn họ lại được Hoàng đế Nam Chiếu xưng là huynh đệ, nhưng thần nhìn kỹ, bọn họ đều là Đại Thần trong triều, căn bản không phải hoàng tử gì, không biết vì sao gọi như vậy. Mẫn Nhất Phàm cùng Mộc Dịch đều ở trong đó." Lục Hàn lập tức nghiêm túc, hỏi y: "Hiện trường nhưng còn có Trương Duệ?" Thôi Ngọc giật mình nói: "Làm sao ngài biết?" Lục Hàn ngón tay nhẹ nhàng gõ mặt bàn, lông mày nhíu thật chặt, giống như là xảy ra chuyện gì không tốt, y nói: "Nếu như mà ta đoán không sai, bọn họ đều từng là Trạng Nguyên Lang, đi mời Trình Phong tới đây." Thật ra thì cũng đều nhờ liễu chi trước điều tra qua đương án, nếu không, y sẽ không lập tức nghĩ đến điểm này. Thôi Ngọc biết Trình Phong là Sở Hòa Linh, động tác vội vàng. Thôi Ngọc đang chuẩn bị ra cửa, bị Lục Hàn gọi lại: "Đem Bùi Khiêm cũng gọi lại đây." Thôi Ngọc gật đầu ra cửa. Bùi Khiêm rất nhanh đến, ngược lại Hòa Linh tới trễ, Hòa Linh mộng đẹp say sưa liền bị người gọi tới, gương mặt khó chịu rời giường, hết sức không vui, nếu như có thể, nàng quả thật nghĩ tiến lên cắn xé Lục Hàn, cái này đúng là đen đủi, chính là không thể gặp người khác, chính là không nhìn nổi người khác thoải mái, muốn quấy rầy giấc ngủ ngon của người khác. Lục Hàn nhìn sắc mặt Hòa Linh không tốt, cẩn thận bồi cười: "Ta đây phát hiện vấn đề lớn, nếu không, cũng sẽ không cho người gọi nàng đến." Hòa Linh lỗ mũi phun tức, hừ một tiếng. Thôi Ngọc cùng Bùi Khiêm đều nhìn trời ngắm, sắc mặt lúng túng, hận mình không ở chỗ này. Hòa Linh nghiêm túc: "Huynh phát hiện ra cái gì?" Nghĩ đến có thể là Thôi Ngọc dò xét được nội tình gì ở hoàng cung Nam Chiếu, vào lúc này, Lục Hàn cũng không cợt nhã, nghiêm túc, đem lời kể của Thôi Ngọc nói một lần, sau tổng kết, "Hình như hiện trường đều là những Trạng Nguyên các năm qua, luôn cảm giác giống như không đúng lắm, từ huynh đệ này cũng cho ta có chút không hiểu, các ngươi cảm thấy, có thể bản thân bọn họ đều là do hoàng đế sinh?" Cái này suy đoán hết sức lớn, nhưng Hòa Linh lại cảm thấy có mấy phần có thể, nàng đồng ý cái ý kiến này, cùng mấy người bên cạnh nói: "Rất có thể, nhưng mà y tại sao phải làm như vậy, dù sao cũng phải có chút lý do, nếu như chuyện này cùng chúng ta không liên quan, vẫn là không nên xen vào, tránh cho đưa tới đại phiền toái. Nếu như có liên quan, cũng muốn thập nhị vạn phần cẩn thận, bọn họ nếu dám làm như vậy, đại khái là có chuyện gì thì không muốn để cho người khác biết." Lục Hàn đồng ý. Hòa Linh gãi gãi đầu: "Chỉ chút chuyện này, chẳng lẽ không thể để ngày mai nói, huynh không mệt mỏi nhưng ta còn ngủ đấy." Nói xong, Hòa Linh ngáp một cái, hết sức hợp với tình hình. Lục Hàn vội vàng: "Này đi ngủ lại nha, ta đưa nàng trở về." Bộ kia chân chó sắc mặt, quả thật làm cho người ta không dám nhìn thẳng. Thôi Ngọc cùng Bùi Khiêm lần nữa nhìn trời ngắm, cảm thấy căn bản cũng không thể ở nơi này đợi tiếp nữa. Hòa Linh cười: "Vậy ta thật về nghỉ ngơi." Thật ra thì trong lòng nàng rõ ràng, chuyện này thật không phải gấp thế kia, hơn nữa gấp cũng không có tác dụng gì. Lục Hàn đột nhiên như vậy, là bị chuyện này kích thích mới có thể như thế. Hòa Linh cũng bị chuyện này làm cho khiếp sợ, có điều nếu nói hoàng đế Nam Chiếu thật sự có cái gì xấu xa, cũng chưa chắc thật có thể hù được người. Lục Hàn đưa Hòa Linh trở về phòng, Hòa Linh chậm rãi nói: "Mọi việc không nhất thời vội vã, như huynh vậy, ta đều không có thói quen đó." Lục Hàn nói: "Ta chỉ là cảm thấy, nếu như thật sự phát hiện ra cái gì, sớm đi gỡ ra một đầu mối cũng tốt, có điều nàng nói đúng, mọi việc không thể một lần là xong." Hai người bèn nhìn nhau cười, đang lúc ấy thì, Tạ Du Vân mở cửa, y mặt lạnh nói: "Cũng không nghĩ, đêm hôm khuya khoắc, các ngươi ngược lại còn có nhàn hạ thoải mái đứng ở cửa tán gẫu." Lục Hàn nhíu mày: "Cái này cùng Tạ công tử ngươi không có quan hệ gì chứ? Ngươi còn không phải như vậy nửa đêm canh ba không ngủ được, cũng không biết đến tột cùng muốn làm những gì!" Trong lúc biểu lộ lạnh lẽo làm cho người ta lập tức nhìn ra ngoài, y thật là không che giấu chút nào mình đối với Tạ Du Vân chán ghét, Tạ Du Vân cũng biết Lục Hàn đối với y không muốn gặp. Cau mày nói: "Nếu như ngươi không thể thật tốt đối đãi Sở Ngũ Tiểu Thư, cũng không cần cùng nàng thành thân. Như vậy làm trễ nãi người khác cũng làm trễ nãi mình, cũng chỉ cho người cảm thấy trơ trẽn. Thật tốt một Lục Tiểu Hầu gia, lại dám gạt cưới." Lục Hàn bị tức đến cười lạnh: "Lừa gạt cưới? Ta ngược lại thật ra không biết, mình tại sao lại là lừa gạt cưới, không bằng ngươi tới nói cho ta biết? Nếu không ta nghĩ ta đại khái vĩnh viễn sẽ không biết ngươi nói đến tột cùng là cái gì." Dừng lại một chút, y tiếp tục nói: "Hơn nữa làm sao ngươi biết Sở Hòa Linh cũng không nguyện ý đây? Ngươi không phải là nàng, không có quyền lợi gì ở chỗ này thay nàng kêu gào chứ? Đạo lý như vậy không cảm thấy buồn cười sao? Có lẽ Sở Hòa Linh biết, cảm thấy ngươi là một người thích xen vào chuyện của người khác." Thật ra Tạ Du Vân rõ ràng, Lục Hàn nói trúng, theo tính cách của Sở Hòa Linh, dù biết, cũng chưa chắc cần sự giúp đỡ của y, ở trong lòng Sở Hòa Linh, mình cái gì cũng không phải. Chính vì vậy, Tạ Du Vân lập tức liền khó chịu, y thật lòng vì Sở Hòa Linh, nhưng nàng lại sẽ không lĩnh tình. Có điều cũng trong nháy mắt, Tạ Du Vân đột nhiên liền nói: "Ngươi như thế nào biết, Sở Hòa Linh không phải nghĩ như vậy. Nàng nguyện ý gả cho ngươi sao?" Lục Hàn nhíu mày, liếc Hòa Linh một cái, "A, nàng không muốn gả cho ta, nguyện ý gả cho ngươi sao." Tạ Du Vân cơ hồ không chần chờ: "Nàng chưa chắc không muốn, chỉ là ta không có đi cầu hôn thôi, thật ra thì cũng không sợ muốn nói với ngươi những thứ này, vốn là ta cũng không muốn nói quá nhiều, nhưng bây giờ việc đã đến nước này, cũng không thể không nói. Đại khái ngươi không muốn biết, Sở Hòa Linh nhưng thật ra là ái mộ ta đấy, chỉ là ta căn bản đối với nàng cảm tình không gì báo đáp. Ngươi cho rằng nàng vì cái gì phải nhằm vào phủ Thừa Tướng, nàng là cố ý muốn hấp dẫn lực chú ý của ta, có lẽ ngươi bây giờ vẫn không rõ, nhưng từ nay về sau ngươi sẽ biết. Nàng căn bản cũng không thích ngươi." Lục Hàn trầm mặc. Tạ Du Vân nhìn y trầm mặc, cảm thấy y đã tin, tiếp tục nói: "Nàng yêu thích ta, cầu xin mà không được, mới không ngừng bới lông tìm vết, nếu không ngươi cho rằng, nàng một cô nương Nội Các đến tột cùng là vì cái gì." Tạ Du Vân nói tới chỗ này, mình cũng tin một chút, đúng, Sở Hòa Linh ưa thích y, nếu như không phải là thích y, làm sao có thể làm những thứ này. "Ngươi thật muốn cưới một người trong lòng căn bản cũng không có ngươi sao? Cưới nàng, cùng với nàng lẫn nhau cùng nhìn lại mà cùng chán ghét, như vậy thật sự tốt sao?" Tạ Du Vân chỉ muốn, không thể để cho Lục Hàn cưới Sở Hòa Linh, mặc dù y không thể cưới Sở Hòa Linh, nhưng Sở Hòa Linh đối với y có tâm ý, nếu như vậy, như thế nào có thể gả cho người khác chứ! Hòa Linh đứng ở một bên, nhìn Tạ Du Vân chửi bới danh dự của nàng, nàng hận không thể tiến lên trực tiếp cho y một bạt tai, nhưng bây giờ nàng không phải Sở Hòa Linh, là Trình Phong, nàng cứ lạnh lùng nhìn như vậy, không nói câu nào. Lục Hàn cho tới bây giờ đều không hoài nghi người này, có điều bây giờ, y càng cảm thấy Tạ Du Vân buồn cười, làm sao lại có thể cholaf đúng như vậy! Đây chính là diện mạo thực của y người khiêm tốn sao, một ác tha tiểu nhân. Lục Hàn cười lạnh: "Tiểu Linh Đang rất yêu thích ta...ta tự mình rõ ràng, tội gì ngươi ở nơi này khích bác ly gián, ta ngược lại thật ra muốn hỏi một chút, mặt của ngươi da dầy như vậy, tự luyến như vậy, đến tột cùng là người nào dạy ngươi." Lục Hàn lười biếng nói, hình như không có đem lời nói của Tạ Du Vân để ở trong lòng. Tạ Du Vân tối mặt, có điều rất nhanh hòa hoãn lại, y càng cảm thấy, Lục Hàn đây là trong lòng không đánh chắc, nếu không, tại sao sẽ như vậy! "Ngươi thích tin hay không, ta thì chỉ không muốn để cho các ngươi hai người cũng rơi vào vực sâu. Ngươi đã không thích nữ nhân, cũng tội gì cứ để cô nương vì ngươi coi chừng, mà Sở Hòa Linh, nàng cũng tội gì gả cho một người căn bản cũng không để mình trong lòng!" Tạ Du Vân lúc này vẫn nói như vậy. Hòa Linh rốt cuộc lạnh lùng mở miệng: "Hả? Ngươi thật sự biết. Thì ra là, lục Tiểu Hầu gia thích trai đẹp loại này lời đồn đãi, lại là loại người như ngươi cái gọi là danh môn Quý công tử truyền tới. Ta ngược lại thật ra biết được điều gì gọi "tam nhân thành hổ" lời đồn nhiều người lặp lại người nghe sẽ tin là thật, cũng coi như là biết được, những thứ này trong kinh quyền quý con em, rốt cuộc là một cái gì mặt hàng." Tạ Du Vân cười lạnh: "Ngươi nói thật dễ nghe, nhưng chính ngươi vậy là cái mặt hàng gì! Hảo hảo một thư sinh hẳn là lấy sắc thị người. Ở Bắc Tề mất mặt thì cũng thôi đi, còn muốn ra ngoài. Thật là không sợ làm cho người ta chê cười, cùng người như ngươi vậy cùng giới thí sinh, ta đều cảm thấy sỉ nhục." Hòa Linh thật dài ồ một tiếng, đi tới bên cạnh Tạ Du Vân, cứ như vậy nhìn Tạ Du Vân, Tạ Du Vân nói: "Thế nào? Chẳng lẽ ta nói sai hay sao?" "Pằng!" Một bạt tai, liền trực tiếp như vậy vỗ đến trên mặt Tạ Du Vân, Tạ Du Vân tuyệt đối không ngờ rằng, có người lại dám đánh mình, có điều Hòa Linh đứng ở nơi đó, hết sức lạnh lùng, nàng cả người một dòng khí tức thanh cao, từng chữ từng câu, "Tạ Du Vân, một tát này, là ta tự đánh vì mình, ngươi nhìn thấy chúng ta ở bước lên triền miên sao? Không nhìn thấy đã nói ra như vậy ác tha suy đoán, một tát này là vì ngươi bỉ ổi." "Pằng!" Tạ Du Vân không kịp phản ứng, Hòa Linh bàn tay thứ hai cứ như vậy quạt tới đây, Tạ Du Vân rống giận: "Ngươi có ý gì!" Hòa Linh cười lạnh: "Có ý tứ gì? Một tát này là vì Sở Hòa Linh tiểu thư đánh, ngươi còn có thể yếu điểm mặt sao? Người ta căn bản là không có cho ngươi coi đó là vấn đề, phiền cũng phiền chết phủ Thừa Tướng các ngươi rồi. Ngươi thật ra mình cảm giác tốt, trả lại nàng thích ngươi, ngươi là đọc sách đến ngu người hay là người bỉ ổi, nếu không thế nào ở sau lưng như vậy chửi bới người ta danh tiếng. Nếu nàng không có ở đây, như vậy một tát này, ta thay nàng đánh tốt lắm, là nam tử, ta cũng không thể gặp tiểu nhân như ngươi vậy." Tạ Du Vân quả thực là giận điên lên, sống đến lớn như vậy, chính là phụ thân của y cũng không có đánh y, nhưng bây giờ y ngược lại bị hai lần bạt tay, không để ý chút nào đến thân phận của y, nghĩ tới đây, Tạ Du Vân trợn mắt, cơ hồ muốn chết cháy Hòa Linh. Hòa Linh ngược lại không có chút nào sợ y, lạnh lẽo nhìn y, "Thật là một tiểu nhân." Nói xong, chính là xoay người rời đi, phịch một tiếng cửa đóng lại, quả thật đinh tai nhức óc. Lục Hàn liếc nhìn Tạ Du Vân, cười như không cười nói: "Nếu như muốn ở sau lưng người ta giở trò quỷ, nói láo vẫn phải nói điểm đáng tin. Ta hiểu biết rõ ngươi ghen ghét Tiểu Linh Đang, cảm thấy là nàng hại chết biểu muội lòng tốt của ngươi. Nhưng Tạ Du Vân, ngươi phải biết, Triệu uyển Oánh là chết ở trong tù, cùng Tiểu Linh Đang nhưng không hề có một chút quan hệ. Mặc dù nàng là bởi vì ám sát Tiểu Linh Đang bị bắt, nàng là phạm sai lầm chính là cái người kia, ta ngược lại thật ra không biết, các ngươi một hai làm sao lại không biết xấu hổ như vậy. Đã cảm thấy Triệu Uyển Oánh chết đi cùng Tiểu Linh Đang có quan hệ, đã cảm thấy, Tiểu Linh Đang nên vì cái chết của Triệu Uyển Oánh mà phụ trách." Lục Hàn rất thoải mái bởi vì tìm được lý do chửi bới Tạ Du Vân giúp Hòa Linh. "Nếu như ngươi thật ưa thích biểu muội ngươi như vậy, cũng không để cho nàng làm mấy chuyện này a! Nếu làm, cũng không cần giả bộ cái gì vô tội. Có điều thật đúng là không trách Trình Phong tức giận, như ngươi vậy liền nữ nhân danh tiếng cũng chửi bới, thật đúng là tiểu nhân tới cực điểm. Uổng phí Tạ Thừa Tướng một đời anh danh." Nói xong, Lục Hàn cũng không để ý tới Tạ Du Vân, trực tiếp xoay người đi nha. Thật ra thì mặc dù là đêm khuya, nhưng bên này âm thanh không tính là thấp, nếu như trước khi nói chuyện không ai nghe, nhưng Sở Hòa Linh tràng bạt tay thật đúng là không nhỏ. Ai cũng không phải là đứa ngốc, lập tức liền dính vào trên cửa nghe lén, mặc dù nội dung không nghe hoàn toàn, nhưng ngược lại có chút hiểu, vị này là chửi bới vị hôn thê của Lục Hàn. Sở Hòa Linh ở Vĩnh An thành danh tiếng quả thật giống như nhau, Trương Dương ương ngạnh không tốt, những thứ này đều là nguyên nhân. Nhưng dù là như thế thì thế nào đây, tóm lại cùng bọn họ không có một tia quan hệ. Mà Tạ Du Vân chửi bới Sở Hòa Linh như vậy, liền có chút không nên. Không cẩn thận nghĩ hai người ân oán, lại cảm thấy Tạ Du Vân chửi bới, ngược lại cũng không quá đáng, chỉ là một đấng mày râu, khó coi chút. Tạ Du Vân đứng ở trong phòng, cả người lúng túng không được, cũng tức giận không được, y chỉ cảm giác mình hôm nay bị thiên đại sỉ nhục, mà bây giờ, không có ai đem y sỉ nhục coi thành chuyện gì to tát, tất cả mọi người không để ở trong lòng. Hơn nữa bọn họ còn đoán chừng rồi, mình là một tiểu nhân âm trầm sau lưng chửi bới người, Tạ Du Vân siết chặt quả đấm, cả người ép khí lọt vào hết sức thấp. Y cứ như vậy đứng tại chỗ, cũng không nhúc nhích, giống như sau một khắc sẽ phải hỏng mất. Mà lúc này, Hòa Linh trực tiếp đem cái ly trong phòng đập vỡ, truyền ra lách cách tiếng vang. "Tạ Du Vân, ngươi tiện nhân, ngươi đi chết!" Đinh tai nhức óc!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]