Chương trước
Chương sau
"Lục Hàn, huynh lần đầu tiên tới phủ tướng quân. Là tìm cái gì?" Hòa Linh đột nhiên hỏi.
Ngoài ý muốn của Lục Hàn nàng đột nhiên thay đổi đề tài, dù vậy, y vẫn không quá kinh ngạc, cả người lạnh nhạt nghĩ vậy một lúc, liền nói: "Vậy nàng cảm thấy, ta tới là tìm cái gì?"
Hòa Linh đã nghĩ tới điều này, cũng không có hỏi Lục Hàn nữa, nhưng bây giờ xem ra, Lục Hàn có bỏ người vào trong phủ của bọn họ, nếu không sẽ không nhanh chóng biết được chuyện nàng ám sát Lý Hiển, mặc dù y không nói rõ, nhưng trong lời nói hàm nghĩa vẫn rất rõ ràng. Phải biết, chuyện.com này nàng lừa gạt vô cùng tốt. Như vậy, y sắp xếp người ở chỗ này là vì cái gì! Phủ tướng quân mặc dù không tính là thế gia gì đi nữa! Sở tướng quân cũng không phải là đại nhân vật, y làm như vậy thật khiến cho người ta khó hiểu.
"Con người của ta lòng hiếu kỳ đặc biệt nặng, ta nghĩ rất nhiều, tại sao huynh muốn do thám phủ tướng quân, tại sao cài người ở đây, huynh rốt cuộc muốn làm gì!" Hòa Linh vẫn như cũ cười khanh khách, nhưng câu hỏi lại làm cho người ta giật mình, mà lúc này đây, lớp màng mỏng ngăn cách hai người không còn nữa. Xảo Âm Xảo Nguyệt sau khi bừng tỉnh lập tức kiểm tra mọi nơi, trong sân giữa ban ngày, Lục công tử cứ như vậy xuất hiện, thật rất dễ dàng xảy ra vấn đề.
Xảo nguyệt vội vàng đi ra cửa viện, canh giữ cửa viện là đệ đệ của nàng, lúc trước tiểu thư đã đem y ở nhà kiếng trồng hoa điều đến cạnh mình, mặc dù đều là chăm sóc hoa, nhưng cơ hội bọn họ gặp mặt hơn nhiều, cũng tương đương với nhiều hơn một tai mắt. Cũng may, Hòa Linh không thích nội viện nhiều người, mà bởi vì  mới vừa rồi Lý Mộng tới đây, bọn họ bảo người đi ra ngoài hết, nếu không sợ là sẽ phải rước lấy phiền toái lớn. Chính vì như vậy, cuối cùng Xảo Nguyệt cũng yên tâm hơn một chút, cho dù như thế, nàng vẫn đứng ở bên ngoài viện, coi như trông chừng.
Lục Hàn tất nhiên phát hiện hành động của hai nha hoàn bên cạnh Hòa Linh, y mỉm cười: "Nha hoàn của nàng giờ mới nhớ tới cũng quá chậm. Không được cơ trí."
Hòa Linh vẫn bình thường: "Bởi vì nha hoàn của ta biết, ta cũng không phải người phải sợ hãi cái gì, nếu như không phải ngài vẫn luôn không mời mà tới đây, ta bên này rất an ổn. Thế nào? Huynh này là đang nói lảng ra chuyện khác sao?"
Lục Hàn lưng thẳng tắp, y cười nói: "Đúng vậy, ta nói lảng ra chuyện khác. Hơn nữa, ta thấy Sở tiểu thư có đôi lời nói sai rồi, người tới đây căn bản không phải chỉ có mình ta, theo ta được biết, Mai Cửu cũng đã tới rồi chứ?"
Hòa Linh ngoáy lỗ tai, "Mai Cửu sao? Có không? Là cảm giác của huynh sai sao? Nói như huynh vậy, cần phải có chứng cớ mới đúng, bắt trộm không thể bắt bậy được!"
Lục Hàn mỉm cười, y chậm rãi nói: "Nếu nàng nói là ảo giác, thì chính là ảo giác thôi. Có điều Mai Cửu người này thật không đơn giản, nàng nên phòng bị một chút!" Nói tới chỗ này, Lục Hàn đột nhiên liền nở nụ cười, y cảm thấy, việc mình làm thật buồn cười.
"Ta thật sự có chút nghĩ nhiều, thật ra phải nói, nên nhắc nhở Mai Cửu phòng bị nàng mới phải, mà không phải nàng phòng bị y. Nàng căn bản không cần phải phòng bị y. Mặc dù ta cùng với Mai Cửu không quen, nhưng mà ta biết, Mai Cửu người này là người tri ân đồ báo, người giúp y, y nhất định sẽ không hại người."
Hòa Linh cho tới bây giờ đều cảm thấy không có người nào mà không cần phòng bị, dù là người trong nhà, dù là Lý Mộng kiếp trước đã giúp nàng, nàng nói chuyện cũng có lưu đường sống. Về phần Mai Cửu, kiếp trước chết sớm nàng không qua lại, nàng càng sẽ không buông lỏng cảnh giác.
"Lại nói rất thú, hai người các ngươi cấu kết thế nào đấy. Phải biết rằng, Mai Cửu và Tạ Du Vân là hảo hữu chí giao. Góc tường như vậy mà nàng cũng có thể đào, quả nhiên không đơn giản!" Hòa Linh không cố kỵ gì nói, "Hơn nữa, người càng để cho ta không cần phòng bị y, ta càng sẽ không buông lỏng cảnh giác, huynh nên biết!"
Lục Hàn nhẹ phẩy ống tay áo, lạnh nhạt cười: "Lại nói, nàng ngoại trừ gương mặt đẹp mắt, thật không có ưu điểm gì rồi, tính tình quá kì quặc. Dù là ở ngoài sáng hay trong tối chỉ cần thấy được nàng, là có thể cảm nhận được sự ác độc, thế nào, nàng muốn đem những cái gai trên người mình từng cái một rút ra đâm tới kẻ đắc tội người thân của nàng sao?"
Hòa Linh liền vội vàng gật đầu, nàng nũng nịu: “Nếu không tại sao huynh nói không giống chứ. Đúng nha, chính là như vậy! Hình dung như vậy thực là không tồi, ta chính là có ý định như vậy."
Lục Hàn nhìn Hòa Linh, "Nếu như có thể, nàng nên cùng ta đứng ở cùng trận doanh chứ?" Y nửa thật nửa giả hỏi, hình như là nói giỡn, lại giống như là nghiêm túc. Lúc này, ngay cả chính y cũng không biết mình hỏi ra lời này là vì cái gì, nhưng trong tâm, nghĩ lại, y chính là đặc biệt muốn hỏi như vậy, muốn nghe đáp án của Sở Hòa Linh.
Hòa Linh nhìn Lục Hàn, Lục Hàn trên khuôn mặt mặc dù mang theo ý cười, nhưng ánh mắt lại hết sức nghiêm túc, Hòa Linh nhìn ra được, là y nghiêm túc, không biết y vì sao phải hỏi như vậy, nhưng nàng vẫn là cười híp mắt nói: "Thời điểm huynh hỏi vấn đề này, không phải sớm nên có đáp án sao?"
Lục Hàn ngón tay thon dài trượt lên cái ly, "Ta muốn nghe nàng nói."
Hòa Linh bĩu môi, tả oán nói: "Thật là quá làm kiêu. Huynh đã muốn nghe như vậy, ta liền nói cho huynh biết, chuyện gì đó nếu ta không biết, ta sẽ không cùng huynh đứng ở cùng trận doanh, nếu như có thể, ta muốn đứng ở trận doanh khác, Lục Hàn, có muốn thử một lần hay không! Có lẽ sẽ rất thú vị!"
Lục Hàn đột nhiên liền nở nụ cười, cười hết sức vui vẻ, y quả nhiên là không có nhìn lầm Sở Hòa Linh, nàng đúng như y dự liệu, mà điều nàng nghĩ, tất cả đều giống như y nghĩ. Hình như trong tâm, y cũng không hi vọng Hòa ddlequydon.com Linh cùng y đứng chung một chỗ, kề vai chiến đấu cái gì, nhất là không có gì hay rồi, có thể đứng đối mặt đọ sức trực tiếp mới thú vị! Lục Hàn ít khi có cảm giác mình hứng thú đối với một cái gì đó, đây không phải là lần đầu tiên, nhưng lần này là mãnh liệt nhất, Sở Hòa Linh mặc dù chỉ là một tiểu cô nương, nhưng y tới bây giờ cũng không dám xem thường bất cứ người nào, thậm chí là tiểu cô nương. Tiểu cô nương này rất mạnh, đã như vậy Lục Hàn càng hy vọng, có thể đứng ở đối diện Sở Hòa Linh, chân chính đấu một trận mới thú vị!
"Như thế...... Rất tốt!"
Hòa Linh lắc lắc tay nhỏ bé, cười xấu hổ: "Thật ra thì, huynh nói với ta những chuyện này không có tác dụng, ta chỉ là một tiểu cô nương! Ta cùng ngài có thể đứng ở phía đối lập hay không, vốn không có cơ hội như vậy!"
Lục Hàn vừa nghĩ, cũng cười ra tiếng, bất quá y vẫn nói: "Thật ra thì, chưa chắc sẽ không có khả năng, thời gian lâu, núi không chuyển thì nước chuyển, luôn có cơ hội."
Hòa Linh liếc nhìn y, “Có phải lần trước gặp ta cản đường cho nên bị đả kích không! Thiếu niên, ngươi không cần phải như vậy!" Giọng điệu của người lớn tuổi.
Lục Hàn cười: "Quả thật rất bị đả kích, từ nhỏ đến lớn, đó là lần đầu tiên ta bị người khác tính kế. Ta khó tránh khỏi canh cánh trong lòng!"
Hòa Linh khoát tay, "Không có chuyện gì, chuyện như vậy về sau sẽ thường xuyên xảy ra, chỉ cần huynh thường đến, sẽ được gặp!"
Lục Hàn khiêu khích: "Nàng chắc chứ?"
Hòa Linh gật đầu: "Đúng vậy!"
Sở Hòa Linh, vậy chúng ta, mỏi mắt mong chờ! Lục Hàn không có nói thêm gì, nhưng mà vẫn cười đứng lên, nhẹ lướt đi.
Hòa Linh nghiêng đầu nhìn Xảo Âm bên cạnh, hỏi “Y đây là muốn náo loạn cái gì?"
Xảo Âm lắc đầu nguầy nguậy, "Nô tỳ nhìn cũng không hiểu!"
Hòa Linh không quan tâm: "Mặc kệ hắn! Kiểu cách đều bệnh cả!"
Phốc!
Sở lão tướng quân vốn tính toán sai Sở Phi hộ tống mẫu tử Sở thị trở về Giang Nam, có điều lúc sau suy nghĩ lại một chút, Lý Mộng quả thật nói có đạo lý, nghĩ như vậy, liền quyết định đổi lão Tứ, lão Tứ này so với lão Tam cơ trí rất nhiều, nên càng có thể xử lý thỏa đáng, hơn nữa chuyện lần này, tóm lại là bọn y không đúng. Nhưng Sở lão tướng quân sao nghĩ tới được, thật không ngờ Sở thị to gan giấu sự việc nhiều năm như vậy, hôm nay Lý Hiển đã trưởng thành, bọn họ một chút xíu cũng không biết, có thể thấy được miệng Sở thị rất kín. Tuy kín như vậy, nhưng vẫn nói cho Lý Hiển biết thân thế của mình, nói tới chỗ này, Sở lão tướng quân mình cũng bắt đầu hoài nghi lời nói của Hòa Linh.
Nếu như...... Nếu như không có suy nghĩ gì, tại sao đem chuyện Lý Hiển không phải con ruột nói cho y biết. Nữ nhi thủ tiết nhiều năm như vậy, Sở lão tướng quân trong lòng cũng hiểu một chút. Nghĩ như vậy, ông càng phát lo lắng, Mộng nhi nói rất đúng, nếu như sau khi trở về Lý gia có chứng cớ gì, Lý Hiển không thong suốt nói, thế thì không tốt. Bọn họ vốn là không biết chuyện, nhưng nếu Lý Hiển khẳng đinh bọn họ biết điều đó! Chuyện nghĩ tới đã không tốt. Tối thiểu, sẽ không đơn giản như bọn họ dự đoán dễ dàng xử lý như vậy. Hơn nữa, nói thật ra, Sở tướng quân thật sự lo lắng quan hệ không hề bình thường của Sở thị và Lý Hiển.
Một khi có chuyện gì, Lý Hiển lại nói ra ngoài, như vậy Lý gia cũng sẽ không dễ dàng tha cho Sở thị! Nữ nhi dù có lỗi, tóm lại cũng là nữ nhi của mình, Sở tướng quân cũng lo lắng Sở thị xảy ra chuyện thật, Lý gia nguyên bản là muốn cho Sở thị tấu xin khen thưởng. Nếu như thật sự có cái này, Sở thị không cần phải nghĩ đến tái giá, càng thêm theo khuôn phép cũ, dù sao, bà thue tiết tốt hơn. Nhưng nếu như truyền ra chuyện Lý Hiển, sợ là không chỉ không có cái này, mà còn có thể bị diendanlqd.com nhốt lồng heo. Nghĩ đến đây, ông cực kỳ lo lắng, nhưng chỉ một thoáng, Sở lão tướng quân kiên định với suy nghĩ của mình. Mộng nhi nói rất đúng, người đáng chết, nên thật sớm ra đi. Nếu không sẽ chỉ làm người sống bị tội. Trừ Tứ gia Sở Phong cùng Lý Mộng, không ai biết, Sở lão tướng quân đã quyết định nửa đường giải quyết Lý Hiển. Mà Hòa Linh, dĩ nhiên là không biết, mặc dù nói không biết, nhưng Hòa Linh đã sớm đoán được tất cả, thật ra nếu suy nghĩ một chút cũng không có gì kỳ quái. Nếu để cho Lý Hiển trở về nói bậy bạ gì đó, thì tốt hơn hết trên đường đi liền giải quyết người này. Người luôn không tránh khỏi bệnh tật, chết cũng không kỳ quái!
Những chuyện này Hòa Linh không coi là chuyện to tát gì, thoáng chớp mắt, bọn Lý Mộng đi chừng mười ngày, hôm đó, Hòa Linh đang trong phòng đọc sách, liền nghe bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập, nàng cau mày đặt sách xuống, quả nhiên, người tới chính là Lan thị, Lan thị mang theo vui mừng, thần bí nói với Hòa Linh: "Linh tỷ nhi, con biết gì không? Lý Hiển chết rồi!"
Hòa Linh ồ một tiếng, cũng không ngoài ý muốn. Thật ra thì nàng đã từng nghĩ tới, muốn tự mình động thủ giết chết Lý Hiển, nhưng vừa nghĩ, chuyện này hay là nên giao cho Lý Mộng, bây giờ mặc dù nếu nói kiếp trước càng giống như là giấc mộng Nam Kha, giống như là không tồn tại, nhưng Hòa Linh vẫn là hy vọng xử lý xong chuyện Lý Hiển này, cho Lý Mộng tự mình làm, chỉ có Lý Mộng làm, mới thích hợp nhất. Coi như không có cái gọi là chuyện kiếp trước này, đời này Lý Mộng, cũng hận mỗi Lý Hiển, để nàng giết Lý Hiển, hẳn là y đối với tình cảm huynh muội giả thì kết quả này là tốt nhất rồi.
"Sao con không có bất ngờ chút nào vậy! Chẳng lẽ...... Con đã biết cái gì?" Lan thị bỗng tinh ý hỏi.
Hòa Linh cười yếu ớt: "Không có, con không biết cái gì cả, chỉ là nghĩ, Lý Hiển đê tiện như vậy, không có người thu phục y nên ông trời muốn thu y, cho nên con cũng không giật mình!"
Lan thị gật đầu: "Con nói đúng. Mẫu tử hai người này, quả nhiên là ghê tởm cực độ, chỉ là chẳng biết tại sao, phụ thân con không cho phép ta nhắc về Lý Hiển dù là bất luận chuyện gì, cũng không biết là sợ cái gì nữa! Dù nói thế nào, y cũng là ngoại tôn."
Hòa Linh cảm thấy Lan thị đúng là không thể nào khôn khéo, nàng cười yếu ớt nói: "Mẫu thân cái này người  nói sai rồi."
"Hả?" Lan thị có chút hăng hái nhìn  Hòa Linh.
Sở thị và Lý Hiển nếu nghĩ tới chuyện cùng tính kế phòng chúng ta, đã nói lên bọn họ không có gì thân tình. Bọn họ không có, chúng ta cũng không cần phải có. Cho nên nói cái gì mà ngoại tôn chứ, hay là thôi đi? Thân nhân chân chính, nên giống như cữu cữu vậy, mà không phải Sở thị và Lý Hiển. Hai người kia, nói ra đã thấy ghét bỏ bọn họ ghê tởm." Hòa Linh không để ý chút nào cùng bĩu môi giễu cợt nói.
Hòa Linh nói như vậy, Lan thị cực kỳ vui mừng, bà gật đầu: "Con nói đúng, chính là đạo lý như vậy, bọn họ mà là người thân của chúng ta cái gì chứ. Đều nhớ tính kế chúng ta, ở đâu ra mà người thân của chúng ta chứ."
Lan thị đang cùng Hòa Linh trò chuyện vui vẻ nơi này, rất hài lòng, cũng vui mừng giống vậy, còn có mấy phòng khác, như thế cũng có thể thấy Lý Hiển người này bị người khác ghét đến cỡ nào, các phòng đều là vui vẻ cuồng nhiệt.
Tứ Phòng.
Sở Phong không có ở đây, Tứ phu nhân càng không chút nào kiêng dè, nụ cười trên khuôn mặt, quả thật thỏa mãn không được. Một bên Hòa Tuyết tiến tới trước mặt Tứ phu nhân, gắt giọng: "Mẫu thân hôm nay thật vui vẻ!"
Tứ phu nhân hài lòng cười: "Lý Hiển chết rồi, Sở thị không có nhi tử, ta dĩ nhiên là vui mừng!" Ban đầu Sở thị dám định nhét người vào trong phòng bọn họ, quả thực là ghê tởm hết chỗ nói, mặc dù cuối cùng cũng xử lý xong, nhưng lại khiến lão phu nhân rất là mất hứng, nghĩ đến chỗ này, Tứ phu nhân liền hận đến cắn răng nghiến lợi, đây cũng là lý do vì sao các phòng đều không hòa thuận, nhưng chuyện này lại có thể đứng cùng một phe. Không ai muốn có cô em chồng như vậy, thật sự là thảm kịch trần gian!
"Ngược lại không nhìn ra, biểu ca là một kẻ đoản mệnh, chẳng qua con thấy, tổ phụ tổ mẫu hình như cũng không quá quan tâm mà đau lòng!" Hòa Tuyết mặc dù bình thường ương ngạnh, nhưng cũng không phải là đứa ngốc, đương nhiên biết nhìn sắc mặt người khác.
Tứ phu nhân cũng nhận ra điểm này, mặc dù không biết tại sao, nhưng theo suy đoán có thể có chút liên quan đến Hòa Linh, ai cũng biết, ban đầu do Hòa Linh náo loạn, ông cụ liền quan thúc Lý Hiển. Mặc dù không tìm được đầu mối gì, nhưng Tứ phu nhân là một người khôn khéo có tâm cơ thâm trầm, bà dặn dò Hòa Tuyết: "Chớ đi trêu chọc đến Ngũ Tỷ Tỷ ngươi. Ta thấy, vết thương trên người Lý Hiển, tám phần là có liên quan tới nàng. Tổ phụ ngươi nghĩ tới moi ra Lục Hàn công tử, hiện tại muốn đem Ngũ Tỷ Tỷ ngươi cho y!" Náo loạn phủ Thừa Tướng đều không trách cứ, có thể thấy được ông cụ đối với Linh tỷ nhi là ký dư hậu vọng. Có điều không biết, họn họ có tính toán gì!
Hòa Tuyết cắn môi dậm chân, hết sức không vui: "Con chán ghét nàng. Có gì đặc biệt hơn người, không phải chỉ là có gương mặt mị hoặc thôi sao!"
Tứ phu nhân nghiêm mặt nói: "Ngươi cũng không nên xem thường Linh tỷ nhi, nàng tuyệt đối không đơn giản. Ngươi bây giờ cũng không phải là đối thủ của nàng, đừng để ý tới nàng. Nếu như ngươi không nghe lời, mẫu thân không tha cho ngươi!"
Hòa Tuyết bị mắng, cắn môi lên tiếng: "Mẫu thân, con biết rồi"
Tứ phu nhân hài lòng, bà gật đầu: "Ngươi biết là tốt rồi. Trong ngày thường ta dặn dò con phải giao hảo nhiều cùng phòng lớn, cũng không phải là chỉ qua lại với bọn họ, có điều nhà đại bá của ngươi còn có chút chỗ dung, mẫu thân biết, một mình con vẫn có thể làm tốt. Vì vậy hiện tại, mẫu thân hi vong từ nay về sau con chớ đắc tộ Linh tỷ nhi, mặc dù không thể hà thuận, nhưng nhất định phải tỏ ra tốt bụng. Giả vờ con làm được chứ?"
Hòa Tuyết không vui: "Con không muốn thì được sao......" Chưa nói hết, nhìn thấy ánh mát nghiêm nghị của Tứ phu nhân nàng im lặng.
"Ta dặn con làm cái gì, thì con làm cái đó! Cái nha đầu Hòa Linh kia, bị điên đấy! Ngươi không đấu lại nàng, thì đàng hoàng cho ta một chút!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.