Thẩm Văn Hạo tiếp nhận muội muội ôm vào trong ngực, lại là đùa với nàng chơi.
“Cha ta có áo choàng, là đại muội muội nhà ta làm,” Thẩm Văn Hạo tựa như cố ý, thanh âm này nói có thể so với khi nào đều lớn hơn, “Ta cũng có, cha ngươi ngươi nương cùng ba cái tỷ tỷ của ngươi đều là có, hiện tại cũng chỉ có ngươi không có.”
Thẩm Văn Hạo cho Vũ Văn Húc một cái ánh mắt ta đồng cảm với ngươi. Cũng vì vậy liền làm trong lòng Vũ Văn Húc lúc này giống như bị mèo cào vậy. Muốn bao nhiêu khó chịu liền có bấy nhiêu khó chịu, hắn kỳ thật cũng muốn áo choàng, chính là hắn như thế nào mở miệng?
Tặng cho trưởng bối, tặng cho huynh trưởng, đó là sự tình thiên kinh địa nghĩa. Làm cho mẫu thân hắn cùng tỷ tỷ, cũng là có thể. Ngay cả làm cho phụ thân của hắn, kia cũng là do cái hài tử Thẩm Thanh Từ kia không lớn nhỏ kia đưa. Chính là hắn, hắn như thế nào muốn được a?
Đang trong lúc hắn xấu hổ lại là nháo tâm không biết làm thế nào thì Tuấn vương phi cũng là ra tới. Đương nhiên cũng là một lần nữa chải vuốt qua tóc. Mà lúc này bà lại dùng một ánh mắt cùng tâm tình khác để nhìn Thẩm Thanh Dung, quả thực mới thấy quá mức bất đồng.
Đương nhiên cũng là càng xem càng là vừa lòng. Đây chính là hài tử do một tay bà dưỡng ra tới, còn có thể kém sao? Hơn nữa nàng còn là ân nhân cứu mạng của bà nữa.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-nu-trong-sinh-hau-phu-ha-duong-the/2890421/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.