Nàng che lại mặt của chính mình liền chạy về trong viện, xấu hổ đến không dám gặp người. Nào có cô nương nào chưa xuất giá, lại chạy đi xem của hồi môn của chính mình, lời này nói được sao?
Nếu là nói ra đi, nàng về sau còn như thế nào làm người, còn như thế nào ra cửa.
“Nàng không đi,” Thẩm Định Sơn ha hả phá lên cười, “Đi, nàng không xem, cha mang ngươi đi xem.”
“Cha muốn nhìn, cái san hô hai mươi vạn lượng kia lớn lên là bộ dáng gì?” Mà hắn khi nhắc đến hai mươi vạn lượng, rõ ràng chính là hung hăng cắn chặt răng.
Thẩm Thanh Từ vẫn là vẻ mặt tiểu vô tội, dù sao nàng còn nhỏ, nàng cái gì cũng là nghe không hiểu. Cho dù là cha nàng đem mặt của nàng niết đến đau như muốn không có, nàng vẫn là cái tiểu cố chấp như vậy, một bức tiểu biểu tình không đổi.
Vậy nên Thẩm Định Sơn trừ bỏ bất đắc dĩ, chính là cắn răng, trừ bỏ cắn răng, còn có thể làm cái gì?
Cái tiểu bại gia nữ này, khi còn nhỏ liền đem của hồi môn của nương nàng tán đi không còn một mảnh. Hiện tại toàn kinh thành đều không có người dám mua san hô, vậy mà nàng lại dám mua. Không thể ăn, không thể dùng, chỉ có thể xem, nàng thật đúng là hạ thủ được.
“Tiểu bại gia nữ,” Thẩm Định Sơn nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của nữ nhi.
Thẩm Thanh Từ xoay qua khuôn mặt nhỏ, cũng là náo loạn tiểu tính tình.
Nàng mới không phải bại gia nữ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-nu-trong-sinh-hau-phu-ha-duong-the/2890409/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.