“Hảo,” Thẩm Định Sơn vẫn là như cũ giống nhau, không có do dự liền đáp ứng rồi.
“Cha cũng không thể hỏi đến kiếm lời nhiều ít bạc?”
“Hảo a,” Thẩm Định Sơn xoa bóp bím tóc nhỏ trên đầu nữ nhi. "Bạc lời kiến được cho A Ngưng hết, nếu lỗ, nói với cha, cha giúp con bù."
Người phụ thân tốt nhất trong kinh thành chính là ở chỗ này.
Thẩm Thanh Từ đến đây cảm thấy thật cao hứng, lại cùng Thẩm Định Sơn chơi hết thời gian nửa ngày. Sau đó lại được Hà ma ma mang ra ngoài đi bộ cho tiêu thực. Kỳ thật cho dù nàng tính để Thẩm Định Sơn quản, Thẩm Định Sơn cũng là không có khả năng quản. Hắn chưa từng quản lý qua cửa hàng, đối với sự tình ở cửa hàng chính là rốt đặc cán mai. Cho nên khi Thẩm Thanh Từ nói chuyện về gian cửa hàng này, hắn mới nhớ ra mình đã quên mất chuyện này. Nguyên lai mình đã cho nữ nhi một gian cửa hàng.
Thời gian lại trôi qua mấy ngày. Đối với người Hoàng gia mà nói, mấy ngày nay bọn họ trôi qua thật tốt. Ở kinh thành bọn họ vốn có một cửa hàng hương liệu. Thời gian này bọn họ liền mở thêm một cửa hàng hương liệu nữa. Mà hai cửa hàng này cũng cách nhau không xa, sinh ý cũng là thập phần tốt. Đương nhiên mỗi ngày bạc cũng là không ngừng chảy vào túi của bọn họ.
Thẳng đến một tháng sau khi cửa hàng Thẩm gia đóng cửa, hôm nay cửa hàng Thẩm gia rốt cuộc cũng là mở cửa trở lại. Ở cửa lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-nu-trong-sinh-hau-phu-ha-duong-the/2890382/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.