Vậy liền xem bây giờ nàng có thể có phải hay không sẽ lại cho mình được chút an bình.
“Thanh Dung, ngươi lại đây một lần,” Bà hướng Thẩm Thanh Dung vậy vẫy tay, người cũng có chút mỏi mệt, tựa như là lập tức muốn ngủ vậy.
Thẩm Thanh Dung đi qua, đứng ở trước mặt của Tuấn Vương phi. Tuấn Vương phi cũng cầm tay nàng, tay của tiểu thiếu nữ, mềm mại nho nhỏ, tựa như mấy cái nữ nhi của bà năm đó, lúc bọn chúng còn chưa có trưởng thành, cũng đều là ở bên người bà. Vậy mà chớp mắt một đám đều đã gả ra ngoài. Nhớ tới nữ nhi rồi bà lại nhớ tới lúc mình bị rớt xuống vách núi, trên người vừa đau vừa lạnh, cũng chính là đôi tay này đã lau đi tro bụi trên người của bà, cho bà uống nước, cho bà ăn điểm tâm, cũng đã cứu được bà một mạng. Khi đó bà gần như là tuyệt vọng, cĩng chính đôi tay, tiểu thiếu nữ này đã cho bà một đường sinh cơ.
Ở trong không gian tối tăm đó, nàng chính là một loại tồn tại. Nàng là một tia sáng rạng đông soi đường trong đêm tối, làm bà có thể kiên trì sống sót .....
Hơi thở ngửi được đều là một loại nhàn nhạt, mát lạnh hoa mai hương, mà Tuấn Vương phi nắm tay của Thẩm Thanh Dung không bỏ, người lại là ngủ rồi.
Đại quận chúa tiểu tâm đem ngón tay đặt ở bên môi của chính mình. Ý tứ là làm người đều là không cần phát ra tiếng vang, nàng thật lâu đều là không thấy mẫu thân ngủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-nu-trong-sinh-hau-phu-ha-duong-the/2890320/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.