Chương trước
Chương sau
Nàng không cần triều đình, nàng chính mình tới.

Nếu nàng may mắn không chết, nếu nói .....

“Ngươi gần nhất làm sao vậy, không cao hứng?” Thẩm Thanh Dung sờ sờ khuôn mặt nhỏ của muội muội, lại là đem nàng ôm tới ngồi trước mặt của chính mình. Như thế nào gần đây nàng lại không thích nói chuyện.

“A Ngưng nhớ cha,” thanh âm nãi oa của tiểu gia hoả vang lên, nàng tròn đôi mắt nhìn tỷ tỷ của chính mình. Sau đó nàng đem tay nhỏ của bản thân sờ lên mặt của tỷ tỷ. "A Ngưng cũng yêu nhất tỷ tỷ.”

Thẩm Thanh Dung cảm giác cái mũi của mình liền như vậy đau xót, hốc mắt cũng không biết như thế nào, liền như vậy nóng lên.

“Tỷ tỷ cũng thích A Ngưng.”

Nàng ôm ôm vẫn là muội muội nho nhỏ. Thật sự rất giống với mẫu thân, cả đời này nàng thề phải bảo vệ tốt muội muội. Chính là nàng cũng không biết, lúc này trong đôi mắt to của Thẩm Thanh Từ toát ra một tia bi ai, như muốn nhấn chìm thân thể nho nhỏ của chính bản thân trong đó.
Ngày này, người của Thẩm phủ nơi đó một hai phải lại đây, nói là muốn gặp Thẩm Thanh Từ, còn nói là lão phu nhân nhớ cháu gái.

"Cái gì mà cháu gái chứ?” Hà ma ma tức đến lồng ngực chính mình đều là đau. "Tỷ nhi nhà ta làm sao thành cháu gái của lão chủ chứa kia được? Tổ phụ tổ mẫu của nàng đã sớm không còn ở nhân thế, đây là người từ đâu tới, giả mạo tổ phụ mẫu của nhân gia."

Mà người của Thẩm gia bên kia vẫn còn đứng ở cửa, mấy chục cá nhân như là muốn xông vào bên trong.

“Chúng ta đi ra ngoài nhìn xem,” Tần ma ma vội vàng nói với Hà ma ma. Liền nói tính tình của Hà ma ma lúc này đang xúc động đến táo bạo, nếu thật sự đánh Thẩm lão phu nhân, tuy rằng vị kia không phải chủ tử đứng đắn của bọn họ, cũng không cùng chủ tử có quan hệ quá lớn. Nhưng dù nói thế nào bà ta cũng đều là người nhà họ Thẩm. Các bà cũng muốn xem ở mặt mũi của tướng quân, không so đo, có gì chờ tướng quân về lại giải quyết. Chỉ cần bên đó không quá phận, các bà đều có thể nhẫn.
Chân trước của các ma ma vừa rời đi, liền có người lẻn vào đem Thẩm Thanh Từ đang ngủ trộm ôm lên.

Thẩm Thanh Từ mở hai mắt nhìn người đang ôm mình, sau đó lại nhắm mắt lại, khoé môi cong cong cười. Nhưng là trong nụ cười kia lại mang nét lạnh lẽo.

Đến nỗi người kia là ai, Thẩm Thanh Từ đương nhiên cũng là biết, không phải là Hồ ma ma bên người Thẩm lão phu nhân kia sao? Thẩm lão phu nhân rốt cuộc là ngồi không yên được nữa. Chờ lúc Thẩm Thanh Dung học xong quản gia, liền bắt đầu đem những chỗ bạc không cần chi đó thu về. Mà khi chặt đứt cung cấp bạc, Thẩm phủ bên kia cũng là sống không nổi nữa.

Bản thân bọn họ cũng không có cái gì có thể kiếm ra tiền, tất cả đều dựa vào tướng quân phủ mới có thể sinh tồn. Đương nhiên mỗi năm bọn họ lấy đi bạc của tướng quân phủ cũng không ít. Cả phủ bên kia chỉ tiêu ăn uống, đều muốn so với Thái hậu ở trong cung. Nào là nhân sâm, huyết yến, coi như không mất tiền mỗi ngày đều yêu cầu dùng. Thật đúng là coi trong tướng quân phủ có núi vàng núi bạc sao?
Hiện tại số bạc chi tiêu không rõ lai lịch đó lập tức có nguy cơ bị phong kín. Bọn họ chỉ có một chút bạc tiền thu, nhưng trong phủ hàng ngày lại có thói quen ăn uống xa hoa. Nếu bây giờ để bọn họ quay lại sinh hoạt như ngày tháng còn nghèo trước đó, đó tuyệt đối là không có khả năng.

Mắt thấy ngày tháng sau này sẽ càng ngày càng là khổ sở, Thẩm gia còn muốn duy trì hoà bình ở mặt ngoài. Nếu giờ lại náo loạn lên, chẳng khác gì lấy trứng chọi đá, cho nên bọn họ mới là đánh một cái chủ ý như vậy, nói là Thẩm lão phu nhân nhớ cháu gái. Đến lúc đó đem Thẩm Thanh Từ dưỡng ở bên bọn họ, bên kia còn không phải là ngoan ngoãn đưa bạc sang đây sao? Nào còn dám ngừng cấp bạc.

Cái bà tử này chạy nhanh như bay, nhanh chóng đem Thẩm Thanh Từ ôm tới trước mặt Thẩm lão phu nhân.
“Không bị ai phát hiện đi?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.