Không phải nàng không nghĩ nói, cũng không phải nàng không muốn nói, mà là nàng căn bản cũng không biết hương điển ở nơi nào?
Nhưng lại là không có người nào chịu tin nàng. Trong tay nàng có những cái hương phương đó đều là do nương dạy nàng. Nhưng nàng khi đó còn quá nhỏ, nên cũng không nhớ được nhiều. Dù vậy, những cái hương phương đó cũng đã giúp cho Hoàng gia kiếm được thật nhiều bạc trắng.
Nhưng cho dù là như vậy, Hoàng An Đông cũng không có hài lòng. Hắn một lòng đều muốn có được hương điển của Lâu gia. Bởi vì trong Lâu gia hương điển ghi lại hương phương tất cả đều là độc nhất vô nhị trên thế gian này. Mùi hương được tạo ra từ những hương phương đó vô cùng kỳ diệu, không giống với hương liệu bình thường. Mà hiện tại ở Đại Chu, một hàng hương liệu này chỉ có mấy nhà lũng đoạn. Nếu Hoàng gia có thể đưa ra được loại hương liệu mới, như vậy về sau tài phú vào nhà bọn họ sẽ nhiều không đếm xuể. Bọn họ vẫn luôn cho rằng trong tay nàng có hương điển nhưng không chịu giao ra, lại không hề tin tưởng vào lời nàng nói, nàng không hề biết hương điển ở đâu, cũng không hề biết bên trong có cái loại hương phương gì? Nguyên lai hương điển vẫn luôn ở trong tay nương, nhưng mà đời trước, khi nương sắp qua đời, nàng sợ nương cho nên vẫn không dám gần nương. Kết quả nương không có cơ hội nói địa phương cất giấu hương điển cho nàng. Cũng vì vậy, hương điển vĩnh viễn đều không thấy ánh mặt trời.
Bên ngoài, nàng còn có thể nghe được thanh âm Hà ma ma cùng Tần ma ma nhỏ giọng nói chuyện. Hà ma ma thỉnh thoảng sẽ nhìn về phía này, nhưng nhìn thấy Thẩm Thanh Từ vẫn luôn nằm im, bà nghĩ nàng vẫn còn ngủ nên không có lại đây nhìn. Bà nghĩ để nàng cứ ngủ, lúc nào muốn tỉnh sẽ tự tỉnh, dù sao hài tử vẫn luôn là thích ngủ. Ngủ nhiều một chút cũng tốt, mau lớn lên.
Thẩm Thanh Từ cẩn thận hô hấp, cũng là áp xuống chính mình trong lòng khϊếp sợ, nàng cẩn thận lật qua một tờ. Đời trước nàng cũng làm hương liệu, chính là đó chỉ coi là một ít da lông, trong quyển sách này mới chân chính là hương liệu tuyệt đỉnh. Trong lòng nàng thổn thức không thôi. Quyển sách này thật sự quá nhỏ, vì vậy thời điểm nàng lấy sách này mang đi cũng không có ai phát hiện bất thường. Ai nghĩ được Lâu gia hương điển sẽ có bộ dáng này, đây căn bản không thể được gọi là một quyển sách.
Lâu gia sinh nữ nhi, trời sinh đều có mùi thơm lạ lùng, tùy theo thời gian tuổi tác mà biến đổi. Người như vậy có thể trở thành nhà điều hương, học được hương phương trong hương điển, trở thành truyền nhân của Lâu gia. Ngoại trừ người thân mang thiên hương, có thể phân biệt được trăm vị, hiểu được hương liệu, còn những người khác đều không thể sử dụng được hương điển của Lâu gia.
Thẩm Thanh Từ lại tiếp tục nhìn tới phía dưới. Chờ tới khi nàng đọc đến cuối cùng của trang đầu, đại khái mới biết được. Người nghe danh Lâu gia hương điển thì nhiều, nhưng chưa ai từng gặp Lâu gia hương điển, không biết nó có bộ dáng gì. Đương nhiên cũng không phải ai cũng đều có thể sử dụng hương phương trong hương điển. Hơn nữa hương điển về tay ai, lựa chọn thập phần nghiêm khắc, nhất định phải là người có mệnh số cùng cơ duyên mới được. Vị gia chủ đầu tiên của Lâu gia, là người có thể đem toàn bộ hương điển này nắm giữ. Hắn trời sinh mang mùi thơm lạ lùng, cái mũi có thể phân biệt trăm vị, nhớ được ngàn loại mùi hương, một đôi tay có thể điều chế ra đủ loại hương vị tuyệt đỉnh. Nhưng về sau hậu thế của Lâu gia lại không có người nào có được trình độ như vậy nữa, ít nhất theo Thẩn Thanh Từ được biết, Lâu gia từ lâu đã không xuất hiện được thiên tài chế hương như vậy nữa. Mà tất cả đều do nương nói cho nàng.
Ngoại tổ phụ của nàng Lâu lão gia tuy rằng có một thê 3 thϊếp, nhưng đến cuối cùng cũng chỉ có được một cái nữ nhi là Lâu Tuyết Phi. Từ nhỏ nương đã được ông ngoại coi như châu bảo, là bảo bối nữ nhi. Về sau người xuất giá, ông ngoại liền dùng thập lý hồng trang đưa người về nhà chồng. Nhưng trong một lần ngoài ý muốn, ông bà ngoại đều cùng rời đi nhân thế, khi đó nàng còn chưa có được sinh ra. Bất quá sự ra đi của bọn họ có chút kỳ quái. Rõ ràng là người khoẻ mạnh, thân thể đều không có bệnh tật gì, sao có thể mạc danh vài giây, người liền không còn nữa. Sau khi nương giúp đỡ xử lý xong hậu sự của ông bà ngoại, người liền ít khi cùng người của Lâu gia lui tới. Mãi cho đến về sau, Lâu Tử Nhân tìm được nàng, nói mình là đường tỷ của nàng. Kỳ thật nàng không có đường tỷ cái gì, ông ngoại nàng chỉ có một nữ nhi là nương. Cái vị gọi là đường tỷ này, kỳ thật cũng không có chút quan hệ huyết thống nào với Lâu gia. Chỉ là năm đó ông ngoại có thu nhận một cái nghĩa tử, Lâu Tử Nhân là đời sau của vị nghĩa tử đó.
Mà vị nghĩa tử kia cũng mang họ Lâu.
Thẩm Thanh Từ trước kia còn không rõ, hiện tại nàng ngẫm nghĩ lại nàng mới hiểu. Nguyên lai những người Lâu gia kia đều đã có kế hoạch tốt. Bọn họ đã sớm tính kế đến Lâu gia hương điển. Rốt cuộc gia thế của Lâu gia cùng bộ hương điển này tồn tại đều có quan hệ, chỉ cần có bộ hương điển này, như vậy có thể thu hết tài phú trong thiên hạ về tay.
Chỉ là, bọn họ khả năng nằm mơ cũng là không biết, đừng nói bọn họ không có cách nào được đến Lâu gia hương điển. Cho dù bọn họ có tìm được, cũng không có khả năng điều phối ra hương liệu bên trong. Không như những thứ nương dạy nàng, chỉ cần có hương phương, có lẽ ai cũng có thể học được, lúc đó có thể điều chế ra mùi hương đồng dạng. Cho nên lúc Hoàng An Đông đem nàng giảm lỏng mới có thể thoải mái nhẫn tâm đem tay nàng chặt đứt, có thể đem nàng loạn côn đánh chết. Bởi vì những hương phương trong đầu nàng, hắn đều đã biết toàn bộ, cũng có khả năng phối ra hương liệu như vậy. Nếu không phải vì hương điển, Thẩm Thanh Từ nghĩ nàng không có khả năng được sống lâu như vậy. Mà những hương phương Hoàng An Đông có được chẳng qua chỉ là một bộ phận nhỏ của Lâu gia lưu truyền ở bên ngoài. Một đại bộ phận bị nương nàng mang đi, một bộ phận thì bị nàng quên mất.
Mà Lâu gia hương phương, quý nhất cũng là tốt nhất, chính là những hương phương bên trong hương điển này.
Chỉ là, cho dù là người khác có được, cũng là không có tác dụng.
Bởi vì bên trong hương điển ghi lại, để điểu chế được hương liệu, không phải chỉ dùng nguyên liệu nghe tên, mà phải dùng mũi ngửi, còn phải dùng trực giác của bản thân, là một loại cảm ứng đối với mùi hương, còn phải có cả cảm giác thân cận.
Mà đối với mùi hương thân cận, chính là nữ nhi Lâu gia. Các nàng sinh ra đều mang mùi thơm lạ lùng. Mùi hương trên người các nàng chính là hương dẫn. Ở lúc điều phối hương liệu, mùi thơm cơ thể sẽ trở thành một loại hương dẫn kỳ quái, có thể nói là loại hương vạn năng. Mà bên trên còn ghi, nữa nhi Lâu gia mang mùi hương lạ lùng có hai loại. Một loại là giống như nàng, giống như nương, giống như rất nhiều nữ nhi Lâu gia vậy. Khi còn bé là mùi sữa ngọt, lớn lên thanh nhã mùi hoa, khi về già dần thành mùi đàn hương lãnh đạm.
Cả đời mang hương, rồi lại là mùi hương bất đồng.
Còn một loại hương khác, gọi là ẩn hương. Ngày thường không có bất luận khí vị gì, giống như đúc với nữ tử bình thường. Chỉ có khi gặp nguy hiểm, cơ thể sẽ phát ra một loại diệu hương. Mà loại diệu hương này trong hương điển cũng không nói rõ, viết cũng là thiếu. Hẳn là một loại hương hiếm hoi kỳ diệu, cũng chưa từng ai được ngửi qua loại hương này.
Đương nhiên người mang ẩn hương này so với minh hương càng thêm thích hợp để điều hương. Cũng bởi vì vô sắc, cũng không vị, cho nên đây là loại hương dẫn vạn năng, có thể điều chế ra hợp hương hoàn mỹ. Nữ nhi Lâu ra mang minh hương, sinh ra là đã có sẵn, chỉ có nữ tử Lâu gia mới có. Thẩm Thanh Từ cũng không biết vì sao nàng cũng có, theo lý mà nói, nàng cũng không xem như nữ tử Lâu gia. Nàng họ Thẩm, nhưng mà nàng lại có, sinh ra trên người đã mang theo hương, hơn nữa bản thân nàng còn có khứu giác nhanh nhạy mà trăm năm qua chưa ai có, trên người tập hợp đủ các điểm thích hợp mà hương điển yêu cầu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]