“Chết...!Chết người rồi! Cái cô gái kia treo cổ trên cây rồi!”“Cái gì?” Tiền Vệ Quốc hoang mang rối loạn vội khoác cái áo xuống giường, vừa đẩy cửa ra đã nhìn thấy xác nữ treo trên cây trong sân.Khuôn mặt của Tiểu Tuyết căng lên xanh tím, hai mắt đang trừng lên nhìn chòng chọc vào Tiền Vệ Quốc và Lý Tố, dáng vẻ của cô ta vô cùng đáng sợ.
Mười ngón tay của xác nữ thì máu thịt be bét, đây là vết tích giãy giụa trong đau khổ trước khi chết của cô gái.
Lý Tố sợ đến nỗi ngã uỵch ra đất mà không hề hay biết.
Hôn lễ đang yên đang lành, nhưng tân nương vừa qua cửa đã đột tử! Hơn nữa lúc chết còn mặc áo đỏ tự sát, vậy nếu nói theo cách mê tín thì đây chính là điềm cực xấu!“Vệ Quốc, ông nói...!phải, phải làm sao?” Lý Tố bị dọa sợ đến mức nói năng lắp bắp.Đầu óc Tiền Vệ Quốc trống rỗng, ông nhìn thi thể Tiểu Tuyết mà nói: “Trước tiên lấy thi thể nó xuống, không thể để người khác biết chúng ta làm chết người được! Bằng không sẽ có điềm xấu, con trai chúng ta về sau sẽ không thể cưới vợ được nữa.”Đã đến lúc này, mà Tiền Vệ Quốc còn ích kỷ chỉ nghĩ đến chuyện phải cưới vợ cho con trai.Hai người thương lượng xong, thì cố nén sợ hãi tìm cách lấy thi thể Tiểu Tuyết xuống khỏi cây.
Thừa dịp sắc trời còn sớm, bọn họ tranh thủ giấu thi thể đi, tuyên bố với bên ngoài là tân nương chạy trốn.
Tiền Vệ Quốc nghĩ đến chuyện không bao lâu nữa chính phủ sẽ cử người tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-nhap-mong-luc-nua-dem/4588866/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.