Lý Văn Kiều: “Tôi ở Tô Châu!”Tạ Vũ Hiên: “Em ở Nghê Hồng.”“Không tệ không tệ, có phải các chị gái ở Nghê Hồng đều rất đẹp không?”A Khải vội vã truy hỏi.Hỏi một vòng xong, thì ra mọi người đều đến từ khắp nơi ở Trung Quốc, chỉ có Lữ Thanh, A Khải, Phạm Hoàn và anh cả là sống trong cùng một thành phố.
Xem ra tạm thời không thể gặp nhau ở ngoài hiện thực được rồi, mọi người chỉ có thể đi ngủ, sau đó gặp nhau ở trong Không Gian.Lữ Thanh tiếp tục hỏi: “Cuộc sống bây giờ của mọi người có bị ảnh hưởng không?”Câu hỏi của hắn lập tức gợi ra một cuộc thảo luận sôi nổi.“Đương nhiên có rồi, bệnh viện chúng tôi có nhiều ca mổ lắm, công việc thì nặng nhọc.
Qua đợt này tôi đã lao tâm lao lực quá độ rồi.
Lúc trước tôi còn từng làm một ca phẫu thuật xuyên đêm, nhưng giờ vì Không Gian mà tôi không thể không xin nghỉ.
Do tôi đã dời mấy ca phẫu thuật nên lãnh đạo đã có ý kiến với tôi.” Phạm Hoàn bộc bạch nỗi khổ của mình.Hàng Quang: “Vì để toàn tâm toàn ý tập trung vào nhiệm vụ, tôi đã không đi tìm việc làm.
Bây giờ đang viết bài tự do, lúc không có chuyện gì làm thì nhận vài bài, cũng tự nuôi sống bản thân được.”Những người khác cũng phàn nàn đủ điều.
Người chịu ảnh hưởng nhỏ nhất là Dương Đình, Lý Văn Kiều và Tạ Vũ Hiên.
Vì họ không có công ăn việc làm, nên trọng trách trên vai cũng sẽ nhẹ hơn một chút.
Sau đó, Từ Chân nhắc nhở mọi người là bình thường nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-nhap-mong-luc-nua-dem/4588863/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.