Từ Văn Trường cười nói: “Lão phu là một chữ ngàn vàng.”
Nói xong vẫn bảo người ta bày tranh thư, cầm bút lông, chấm mực, ấp ủ trước một phen, ở trên tranh thư hành văn liền mạch lưu loát:
Cụ cực đại thần thông (có thần thông to lớn),nhất khí tam thanh, chứng tẫn từ châu lệ thứ;
Hiển vô biến pháp lực, ly long khảm hổ, tu thành vạn kiếp kim tiên.
Chữ viết tinh tế mượt mà, hành văn liền mạch lưu loát.
Diệp Thiếu Dương nhìn thoáng qua, thể chữ này cực có phong phạm đại gia, không hổ là bút tích của Từ Văn Trường.
Từ Văn Trường nói: “Cũng tạm được, bức câu đối này của ta, vừa lúc xứng với tấm biển Nhân gian pháp sư kia của ngươi.”
Diệp Thiếu Dương cười nói: “Tinh tế là tinh tế, ngụ ý cũng tốt, chỉ là nội dung quá cũ chút, m Dương ti này của ta là ti thứ bảy mươi ba của ẩm ty, vẫn nên có chút khí tượng mới.”
Nói xong lại bảo Tiểu Bạch chuẩn bị hai tấm tranh thư, cầm bút ấp ủ một phen, viết nói:
Tôn pháp thủ pháp ngộ pháp minh pháp pháp vô thường pháp,
Kính thiên úy thiên phụng thiên cảm thiên thiên ngoại hữu thiên.
Thể chữ rồng bay phượng múa, không bám vào một khuôn mẫu.
“Chữ tốt!” Từ Văn Trường phát ra một tiếng khen từ trong lòng, xem nội dung, lại khẽ nhíu mày, nói: “Đây là câu đối ở đâu ra?
“Ta gần đây có điều cảm ngộ, tự mình nghĩ.”
“Hoành phi đâu?”
Diệp Thiếu Dương lấy một tờ giấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-nhan-diep-gia-thon/3696550/chuong-2844.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.