Trương Vô Sinh duỗi cái lưng mỏi, “Nhưng, cô ta cũng nhìn ta quá đơn giản rồi, ta khi đó nói rất nhiều lời hay, đều là lừa dối cô ta, Trương Vô Sinh ta cả đời không thành tựu, nhưng tiết tháo vẫn có một chút. Được rồi, chuyện xưa đã nói xong, ta cũng ăn xong rồi, Khúc Ba người lại pha cho ta chén trà, cần hồng trà, trước bữa uống trà xanh, có thể khai vị, sau khi ăn xong uống hồng trà, có thể giải ngấy, người nhớ kỹ, đây là vấn đề cách điệu.”
Khúc Ba mất hồn mất vía rời đi.
Trương Vô Sinh đứng dậy, đi đến trước cửa sổ, xuyên thấu qua cửa sổ, hai tay chắp ở sau người, nhìn sân nhỏ ngoài cửa sổ, bên trong có một ao cá, bên trong có mấy con cá chép đang bơi, có mấy cây hoa la đơn sinh trưởng ở trong chậu hoa góc tường, bên cạnh có một bàn đá vuông cùng vài cái ghế đá, đem tiểu viện trang trí rất khác biệt mà có tình thú.
“Lúc ban đầu, ta nghe được câu đố kia, ta đã biết nói là ta, nói thật, ta cũng từng do dự...” Trương Vô Sinh cũng không quay đầu lại, lặng lẽ nói, “Dựa vào cái con mẹ gì để ta hy sinh chứ, ta cũng không trêu chọc ai cả, nhưng yên lặng cẩn thận nghĩ chút, cũng không có gì, dù sao cũng phải có người hi sinh không phải sao, ta một đời sống trộm vui vẻ, không làm việc gì to tát, trước khi chết có thể làm một đại sự ghi vào sử sách như vậy, đáng giá.”
Lâm Tam Sinh không biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-nhan-diep-gia-thon/3696518/chuong-2812.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.