Tiểu Mã lại chọn một hán tử thoạt nhìn thân cường thể tráng, bám vào trên người hắn, bảo người ta mau chóng dâng lên rượu và thức ăn.
Vì thế một ít đồ ăn thấy cũng chưa từng thấy, được từ sảnh sau đưa lên từng món một. Tiểu Mã ăn uống thửa cửa, gọi Diệp Thiếu Dương và Ngô Gia Vĩ cùng nhau ăn.
“Những thứ ăn này, đều là từ đâu ra?” Diệp Thiếu Dương ăn một con bồ câu nướng sữa, miệng thơm nức, đột nhiên nghĩ tới vấn đề này.
“Nuôi mà, chung quy không thể là biến ra.”
“Không gian này mới tạo ra không lâu, người muốn nói những động vật này là từ nhân gian bắt tới ta cũng nhận, chỗ lương thực này là từ đâu ra? Lúa mạch các thứ, đều cần non nửa năm mới có thể trưởng thành khi đó thế giới này còn chưa khai thác ra nhi?”
Vấn đề này Tiểu Mã không đáp được, Diệp Thiếu Dương hoài nghi, những thức ăn này đều là từ nhân gian vận chuyển đến, tuy dã ngoại cũng có ruộng và các loại đất trồng rau, nhưng quá nửa là lượt đầu tiên, sinh linh của thế giới này tuy không nhiều, nhưng mỗi ngày cũng cần ăn dùng tiêu hao, lượng dự trữ lớn nữa cũng không đủ.
Diệp Thiếu Dương dựa vào đó để đoán, thế giới này cùng nhân gian quá nửa có điểm nối liền, từ nơi đó không ngừng đem vật tư như lương thực vận chuyển vào. Nhưng điểm kết nối này nhất định nắm giữ ở trong tay Thánh Linh hội.
Các đại thần kia cũng chưa bỏ cuộc nghĩ cách cứu viện hoàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-nhan-diep-gia-thon/3696489/chuong-2783.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.