Diệp Thiếu Dương thiếu chút nữa không đứng vững, quay đầu nhìn đoàn người, đều là vẻ mặt ngây dại. Nhất là Tạ Vũ Tình, trong ánh mắt bắt đầu mang theo sát khí.
“Hắn nói láo!”
Diệp Thiếu Dương khá ủy khuất, quay đầu nhìn đám bóng trắng kia nói: “Người con mẹ nó là ai, báo cái tên, đại ca ta từng ngủ với vợ nhiều người như vậy, quỷ biết ngươi là ai? ồ ồ, ngươi có phải Vương chốc đầu bị trĩ chết hay không?”
“Cái em gái ngươi!”
Bóng trắng mắng một tiếng, lại không phải giọng vừa rồi.
“Ta biết là hắn mà!” Tứ Bảo nghe thấy giọng này, đấm một phát lên bàn cơ, đứng dậy lao tới trước cửa sổ, đem Ba Nhược Bàn Châu ném ra ngoài.
Mười mấy luồng phật quang cùng nhau bay qua, quấn chặt màng bóng trắng kia, không đợi hắn giãy dụa, Diệp Thiếu Dương cũng lấy ra tám tâm linh phù đánh ra, hoà lẫn với phật quang, vây quanh cái bóng trắng kia, hình thành hai tầng kết giới.
“Thả ta ra, lệ quỷ nơi nào đến, xem một kiếm Đạo Kiến ta!”
Ngô Gia Vĩ cũng lao tới, rút ra Tàng Phong kiếm, tạo thế muốn niệm chú.
“Ai ai ai, đừng mà các cậu, là tôi là tôi, đùa thôi!” Bóng trắng liên tục xua tay cầu xin.
Diệp Thiếu Dương và Tứ Bảo cùng nhau rút bỏ pháp thuật, bóng trắng lập tức bay tới: thân thể mập mạp, một khuôn mặt beo béo, phối với đôi mắt nhỏ, lóe ra hào quang đáng khinh.
“Tiểu Mã!” Tạ Vũ Tình và Chu Tĩnh Như tránh ở phía sau Diệp Thiếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-nhan-diep-gia-thon/3696339/chuong-2633.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.