Diệp Thiếu Dương nhìn lướt qua, sau đó toàn thân liền cứng lại.
Trước đây, ở trong đầu, ảo tưởng vô số lần cảnh tượng gặp lại, có lãng mạn, có sắc đẹp, có cảm động... Nhưng khi một màn này thật sự xảy ra, Diệp Thiếu Dương mới biết được, những từ ngữ hình dung đó đều không đủ để hình dung tâm tình hắn giờ phút này, giống như cả người lập tức trống trơn, cảm giác tất cả đều là giả, chỉ có hình tượng người này trước mắt là thật.
Nhuế Lãnh Ngọc, người ngày nhớ đêm mong, ở ngay nơi vươn tay có thể chạm tới như vậy xuất hiện ở trước mặt mình.
“Thiếu Dương...” Vẻ mặt Nhuế Lãnh Ngọc cũng rất kích động, nhìn Diệp Thiếu Dương, trong đôi mắt dâng lên cảm tình phức tạp.
Diệp Thiếu Dương phục hồi tinh thần, dùng sức hít một hơi, hướng cô cười cười, nói: “Cuối cùng tìm được em rồi, tạm thời cái gì cũng đừng nói, em mau đi theo anh.”
Trên mặt Nhuế Lãnh Ngọc hiện ra một nụ cười khổ, cái gì cũng chưa nói.
Một bóng người từ phía sau cô đi ra, hướng Diệp Thiếu Dương cười cười âm hiểm.
Hậu Khanh! Thế mà lại là Hậu Khanh!
Ba người bọn Diệp Thiếu Dương lập tức đều ngẩn ra. Hắn... Sao lại ở chỗ này?
Hậu Khanh tựa như nhìn thấu cách nghĩ của bọn họ, mỉm cười, nói: “Diệp Thiếu Dương, rất kinh ngạc sao? Hôm nay, ở trên Thiên Khí sơn, các ngươi ít nhất giết chết ta năm lần, nhưng đó chỉ là thân ngoại hóa thân của ta, bản tôn của ta, vẫn luôn ở đây...
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-nhan-diep-gia-thon/3696316/chuong-2610.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.