Hậu Khanh có chút xấu hổ, cười nói: “Chê cười rồi.”
Nhuế Lãnh Ngọc lúc này mới khép sách, ngẩng đầu lên, nhìn hắn, nói: “Ta vẫn luôn cảm thấy, ngươi cùng cô ta mới là một đôi, rất tốt, không hiểu người vì sao cứ phải thích ta.”
“Ngươi hoàn mỹ như vậy, ta cảm thấy là nam giới đều nên thích ngươi.”
Nhuế Lãnh Ngọc cười khẽ.
“Nhưng, lúc trước người biểu hiện, trái lại khiến ta rất giật mình, thật ra người không yếu đuối một chút nào cả.”
Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Ta vốn không phải nữ thần, ta có đại bộ phận khuyết điểm của nữ nhân nhân gian, may ta không thích ngươi, nếu là nữ nhân thích Thiếu Dương ở trước mặt ta đắc ý, ta đã sớm ngay cả tóc cũng tím rồi.”
Hậu Khanh cười phá lên, nói: “Vậy ngươi còn muốn để cho Diệp Thiếu Dương và Cửu Vĩ Hồ ở bên nhau.”
Vẻ mặt Nhuế Lãnh Ngọc nháy mắt lạnh đi, trong nét mặt mang theo đau đớn, nói: “Nếu, người thích một người, mà mình lại không thể ở bên người đó… Nếu không sẽ hại hắn, như vậy người chỉ có để hắn đạt được hạnh phúc, tận lực quên mình. Một mình thống khổ, luôn tốt hơn hai người thống
khô.
Hậu Khanh ngồi xổm xuống trước mặt cô, nhìn mắt cô ở khoảng cách gần, dịu dàng nói: “Ta lại chọc ngươi tức giận rồi.”
Nhuế Lãnh Ngọc lắc đầu.
Hậu Khanh nói: “Rất nhanh, rất nhanh tất cả sẽ kết thúc.”
Nhuế Lãnh Ngọc ý thức được cái gì, ngẩng đầu nghi hoặc nhìn hắn.
“Đại chiến lúc trước nói, đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-nhan-diep-gia-thon/3696241/chuong-2535.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.