Thu Oánh nhìn hắn, cười một tiếng, nói: “Tiểu soái ca, tôi ủng hộ anh, nhưng anh chỉ thu kiến thuật là không được, anh cũng nói phải có pháp thuật tương ứng phối hợp, tôi dạy cho anh mấy chiếu đi.”
“Cô dạy tôi?” Ngô Gia Vĩ kinh ngạc nhìn cô, tựa như lúc này mới phát hiện có tồn tại, “Cô… Cô là ai thế?”
Diệp Thiếu Dương vì thế giới thiệu cho bọn họ.
Ngô Gia Vĩ và Tứ Bảo biết được lại lịch Thu Oánh, đều cực kỳ kinh ngạc, đồng thời hướng Diệp Thiếu Dương bày tỏ chúc mừng.
Thu Oánh nói với Ngô Gia Vĩ: “Đạo kiếm là một chi nhánh lớn giới pháp thuật, ngươi cũng biết trong thiên hạ, một phái nào pháp thuật cầm kiếm tốt nhất? Không phải tôi xem thường anh, Lao Sơn các anh pháp thuật cầm kiếm chỉ có thể tính là nhất lưu, không tính là tốt nhất.”
Ngô Gia Vĩ vội hỏi: “Vậy một phái nào kiếm thuật tốt nhất, Mao Sơn?”
Diệp Thiếu Dương vội vàng xua tay, “Mao Sơn tôi không sở trường cái này, Long Tuyền Kiếm của tôi dựa vào cũng không phải kiếm thuật.”
Thu Oánh chắp hai tay ở sau người, đi về phía Ngô Gia Vĩ, mặt mày vui vẻ nói: “Muốn biết sao, gọi tôi một tiếng tỷ tỷ.”
“Tỷ tỷ.” Ngô Gia Vĩ buột miệng.
“ặc, anh sao lại lập tức gọi luôn, không thú vị gì cả.” Thu Oánh thè lưỡi, “Được rồi tôi nói cho anh, môn phái sở trường kiếm thuật nhất, là Không giới Lê Sơn.”
Diệp Thiếu Dương nghe xong lời này, trong lòng cũng hơi động tâm, quả thực, mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-nhan-diep-gia-thon/3696202/chuong-2496.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.