Lại một linh hồn bị đánh bật ra từ trong thân thể, bay ra thật xa.
“Thiếu Dương, Thiếu Dương cậu thế nào rồi, không có việc gì chứ!” Tạ Vũ Tình vừa bắn, vừa hướng trên lầu hét lên.
Đoàng đoàng đoàng.
Một băng đạn nhanh chóng bắn hết.
Tạ Vũ Tình bắt đầu thay đạn.
Tuy sau một băng đạn, người bị bắn ngã cũng không nhiều, nhưng vì động tĩnh quá lớn, những người chìm đắm trong niệm chú ở phụ cận không ít bị đánh thức, quay đầu kinh ngạc nhìn Tạ Vũ Tình.
Bọn họ một khi dùng niệm chú, trăng non chỗ mi tâm lập tức biến mất.
“Đến đi, đều tới bắt ta đi!”
Tạ Vũ Tình thay đạn xong, tiếp tục bắn.
Không ít người phẫn nộ đi lên bắt cô.
Tạ Vũ Tình lui tới chỗ cửa, thay băng đạn, vừa muốn bắn, đột nhiên cảm thấy hai chân trầm xuống, cúi đầu nhìn lại, là cái bóng của mình! Thế mà lại đang di động, hai cái tay đen sì bắt được hai chân mình, sau đó nửa thân trên đột nhiên đứng dậy, hướng về đầu mình, sinh ra một lực hút mạnh.
“Vũ Tình!” Diệp Thiếu Dương kêu to một tiếng, ở trong nháy mắt vừa rồi, hắn cảm thấy trên thân thể chợt nhẹ bẫng, một cái bóng vây khốn dưới thân mình chợt lóe rồi biến mất, lao về phía Tạ Vũ Tình.
Bởi vì áp lực biến mất hơn phân nửa, Diệp Thiếu Dương niệm chú lao ra khỏi sương khói trói buộc, bước dài một bước vượt qua lan can, trực tiếp nhảy xuống.
Trong sân có một cái cây bào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-nhan-diep-gia-thon/3696193/chuong-2487.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.