“Sân bãi hoàn mỹ.” Diệp Thiếu Dương khen.
“Cậu đem đèn mở ra trước, quái dọa người.”
Diệp Thiếu Dương mở đèn, lấy ra mấy tấm linh phù, bày ở trên bàn, sau đó cắt qua đầu ngón tay, dùng máu của mình một hơi vẽ bốn lá bùa, dán hết ở trên cửa, nói: “Phen này tốt rồi, có Huyết Tinh Phù này trấn, không có một khắc đồng hồ, bất cứ tà vật nào cũng không vào được.”
“A, cậu không phải muốn dẫn ảnh mị kia tiến vào sao, người ta ngược lại không vào được.”
“Chị là heo à, Huyết Tinh Phù này là dùng bây giờ, tôi muốn nguyên thần xuất khiếu, nhớ kỹ đừng cho bất luận kẻ nào tiến vào, nếu có động tĩnh gì lạ, chị cứ bóp Nhân Trung của tôi, tôi lập tức có thể trở về.”
Tạ Vũ Tình liên tục gật đầu. Dặn hắn cẩn thận một chút.
Diệp Thiếu Dương cởi giày lên giường, khoanh chân ngồi xuống, đang muốn làm phép, hơi ngẩng đầu nhìn thấy Tạ Vũ Tình có chút khẩn trương nhìn mình, hướng cô cười cười, thốt ra: “Đến hôn tôi một cái cho chút cổ vũ.”
“Cậu nghĩ hay ghê, mau đi đi. Cẩn thận một chút.”
“Được, tôi một lát sẽ trở lại.” Diệp Thiếu Dương bắt đầu làm phép, vài giây sau, nguyên thần rời khỏi thân thể, bay ra ngoài.
Tạ Vũ Tình cũng cởi giày lên giường, bảo trì cảnh giác canh giữ ở bên cạnh thân thể chờ đợi hắn trở về.
Đột nhiên, vách tường phía sau truyền đến một tiếng trầm nặng, Tạ Vũ Tình bị dọa lập tức thắng lưng. Cách vách có người?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-nhan-diep-gia-thon/3696176/chuong-2470.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.