Bóng người nọ đi đến bên cạnh đầm nước, cách một kết giới vô hình, nhìn mỹ nữ trên sô pha, sau một lúc lâu mới nói: “Lãnh Ngọc.”
Ánh mắt Nhuế Lãnh Ngọc lúc này mới dời khỏi trên sách vở, lại chưa đi nhìn, mà là nhìn một cái để đèn trên vách đá đối diện ngây người.
“Lãnh Ngọc, tôi có tin tức muốn nói cho cô. Hậu Khanh nhìn cô, dùng thanh âm nhẹ nhàng nói. Chỉ có lúc đối mặt Nhuế Lãnh Ngọc, hắn mới sẽ không tự giác thu liễm loại khí thể quân lâm thiên hạ, dùng loại thái độ này nói chuyện với cô.
Nhuế Lãnh Ngọc lúc này mới nhìn hắn một cái.
“Diệp Thiếu Dương, đã trở lại.”
Bốp.
Quyển sách trên tay Nhuế Lãnh Ngọc rơi xuống đất, đứng bật dậy, kinh ngạc nhìn Hậu Khanh, tuy trên mặt cực lực chưa làm ra biểu cảm gì, nhưng ánh mắt chớp động vẫn tiết lộ nội tâm phức tạp của cô.
“Tôi biết cô muốn hỏi cái gì, hắn rất khỏe. Giống với trước kia.” Nhuế Lãnh Ngọc thở phào một cái.
“Cửu Vĩ Thiên Hồ cũng đã sống lại, thời điểm thám tử của ta trở về nói cho ta biết, bọn họ còn ở cùng một chỗ.”
Nhuế Lãnh Ngọc nhìn hắn, ánh mắt trở nên có chút khinh miệt. “Tôi hiểu dụng tâm nói lời này của anh, anh yên tâm, tôi sẽ không nuốt lời.”
Hậu Khanh nhìn cô, chưa nói chuyện
Nhuế Lãnh Ngọc đứng ngơ ngác một lúc, ngồi trở lại trên sô pha, lẩm bẩm: “Thành thân cần nghi thức sao?”
“Cần, chỉ có trước mặt các bộ hạ thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-nhan-diep-gia-thon/3696123/chuong-2417.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.