Tứ Bảo quay đầu nói với Trang Vũ Ninh: “Em là ngôi sao, đối với thân thể tương đối coi trọng, hơn nữa Trấn Mộ Linh này mọc ở trên vai em, tương đối bắt mắt, cho nên em đã phát hiện, nếu là người bình thường bị ký sinh, sinh trưởng ở sau lưng hoặc bộ phận khác tương đối khó có thể phát hiện, vậy thì phiền toái, vốn thứ này cũng không đau không ngứa, có thể đến chết cũng không biết chết như thế nào.”
Trang Vũ Nịnh nghe xong đoạn lời này, cũng nghĩ mà sợ không thôi.
Diệp Thiếu Dương nói: “Cậu đừng dọa cô ấy, nói tiếp đi.”
Tứ Bảo nói: “Trấn Mộ Linh không đáng sợ, đáng sợ là, Trấn Mộ Linh là linh huyệt chỗ trấn mộ thú hoá sinh ra… Nghe hiểu chứ, nơi có Trấn Mộ Linh, nói lên có trấn mộ thú.”
Diệp Thiếu Dương nói: “Thực có trấn mộ thú? Không có khả năng nhỉ.”
“Không có mà nói, thứ này ở đâu ra.”
“Không phải nói, trấn mộ thú đều là thượng cổ dị thú sao, sức người sao có khả năng thu phục được.”
Lúc trước trong cổ mộ ở Tương Tây, Diệp Thiếu Dương từng gặp được Hóa Xà, là bị trấn áp, cái này lại vẫn không giống với trấn mộ thú, dị thú có thể bị trấn áp, nhưng tuyệt đối không thể bị nuôi nhốt… Trấn mộ thú thật sự, dựa theo cách nói trong sách, là bị pháp sử dụng phương thức nào đó
“nuôi” ở trong cổ mộ, dùng để thủ hộ mộ chủ và các thứ tài bảo trong mộ. “Tôi trước nay đều đem cái này coi là truyền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-nhan-diep-gia-thon/3696120/chuong-2414.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.