“Ông một tiếng, ở một khắc kinh lồi bổ trúng, Diệp Thiếu Dương cảm thấy thần thức của mình hầu như ở trong nháy mắt bị đánh nát, suýt nữa từ trên Đông Hoàng Chung rơi xuống. Dựa vào bản năng cầu sinh, hai tay chống ở trên Đông Hoàng Chung, cảm nhận được một lực lượng xa lạ xuyên qua thân thể của mình, tiến vào trong Đông Hoàng Chung.
“A… Đây là lực lượng của kinh lôi.”
Tiếng kinh hô của Tiểu Cửu rõ ràng truyền tới trong tai Diệp Thiếu Dương.
“Thiếu Dương, anh thế nào rồi?”
“Chưa chết…” Diệp Thiếu Dương thông qua thần niệm nói cho Tiểu Cửu. Đợt sấm sét thứ nhất qua đi, thần thức Diệp Thiếu Dương cũng dần dần khôi phục lại.
“Ồ, Thiếu Dương, lực lượng sấm sét này thật cường đại, có thể hủy diệt tất cả thần niệm cùng nguyên thần… Đây là lôi kiếp.”
“Vì sao sẽ hủy diệt? Không phải hồn phách trọng sinh sao?”
“Không phá thì không xây được, tử rồi sau đó sinh, chỉ cần ở nháy mắt hủy diệt, gắt gao thủ vững thần niệm, nguyên thần bất diệt, liền có thể nghịch chuyển sinh tử, hồn phách tụ sinh, chỉ là… Em
không biết anh có thể thừa nhận nổi không?” “Anh không sao, em chuyên tâm độ kiếp, ôm nguyên thủ nhất, anh chờ em sống lại.” Diệp Thiếu Dương cũng chưa nói ra loại cảm giác đáng sợ kia ở lúc trước bị sét đánh trúng, không muốn để Tiểu Cửu phân tâm, đồng thời cũng mơ hồ hiểu vì sao lúc trước Đông Hoàng Chung bày ở đây hoàn toàn không có phản ứng, sau khi mình nhảy lên, lập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-nhan-diep-gia-thon/3696072/chuong-2366.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.