Diệp Thiếu Dương cười nói: “Chị biết tôi vì sao phải sớm trở về không, bởi vì ở thời kì dân quốc, tôi còn chưa quen biết chị, muốn thông qua Hiên Viên Chi Môn của các người tiến vào Hiên Viên son, sợ chị của thời điểm đó là không chịu. Trở lại nhìn thấy chị, tôi an tâm rồi.”
Dương Cung Tử bĩu bĩu môi, nói: “Ai cho cậu sự tự tin, khiến cậu cảm thấy tôi nhất định sẽ giúp cậu?”
Diệp Thiếu Dương cười ha ha.
Đạo Phong trầm ngâm nói: “Ta về Phong Chi Cốc một chuyến, đi gọi vài người đến, sáng sớm ngày mai chúng ta tới tìm ngươi.”
Nói xong muốn hướng ngoài cửa sổ bay đi.
Diệp Thiếu Dương túm lấy tay hắn, nhìn chằm chằm hắn, do dự một phen rồi nói: “Ta tiễn người chút.”
Đạo Phong từ ngoài cửa sổ bay ra, Diệp Thiếu Dương ghé vào trên cửa sổ nhìn, phát hiện Đạo Phong đã đáp ở trên đường của tiểu khu, đứng dưới tàng cây một cây hoa quế.
Cao ốc mười mấy tầng, mình đương nhiên không có khả năng theo hắn bay xuống, vì thế đánh tiếng với mọi người, theo cầu thang đi xuống, đi đến phía sau hàng hiến, Đạo Phong còn đứng ở nơi đó, Diệp Thiếu Dương đi qua. Đạo Phong cao một mét chín, vóc dáng Diệp Thiếu Dương cũng không thấp, nhưng vẫn cần ngẩng đầu nhìn hắn.
“Có chuyện gì?” Đạo Phong nói.
“À thì, ta đi hơn một tháng rồi, ngươi có nhớ ta không?” Diệp Thiếu Dương nhướng nhướng lông mày, hỏi.
Đạo Phong mặt đơ, trên mặt hiện ra một tia xấu hổ, nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-nhan-diep-gia-thon/3696059/chuong-2353.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.