“Không nhớ người thì nhớ ai!” Tứ Bảo đánh tới một quyền, từ trong thân thể hắn xuyên qua. “Kéo bè kéo lũ đánh nhau loại chuyện này, đương nhiên cần nhờ người tới hành tinh bày trận.”
Lâm Tam Sinh khẽ mỉm cười, một bộ dáng làm màu thản nhiên thừa nhận.
Diệp Thiếu Dương cũng nhìn hắn cười, hai người đối diện, tất cả đều ở trong ánh mắt, ngược lại không nói gì thêm, Diệp Thiếu Dương đã hưng phấn, lại cảm thấy an lòng.
“Vậy chúng ta đi thôi. Từ lão tổ, phiền toái tiễn chúng ta đoạn đường.”
Từ Phúc nhìn Lâm Tam Sinh.
Lâm Tam Sinh do dự một phen, nói: “Các ngươi chờ ta, ta đi gọi một người.”
Nói xong không đợi bọn Diệp Thiếu Dương mở miệng lại chui vào trong rừng, một lát sau, thời điểm lại lần nữa quay về, một cô nương đi theo bên người, tò mò đánh giá đám người Diệp Thiếu Dương.
“Cô ấy là.” Diệp Thiếu Dương nhìn gương mặt quen thuộc, đột nhiên nhớ tới tên của cô, không
đợi nói ra, Lâm Tam Sinh cóp lời: “Cô ấy thê tử của ta Uyển Nhi.” Uyển Nhi…
Đám người Diệp Thiếu Dương cùng Tứ Bảo nhìn nhau.
Uyển Nhi hướng bọn họ nhún người chào vạn phúc, khẽ cười nói: “Ta đã sớm nghe Tam Lang nhắc tới các ngươi, là tri kỉ bạn tốt hắn kết giao sau khi chết… Cảm tạ các ngươi chiếu cố đối với Tam Lang, ta nay là quỷ, lại không có cách nào chiêu đãi các ngươi, còn xin các vị pháp sư thứ lỗi.”
Biểu hiện của tiểu thư khuê các thời cổ, văn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-nhan-diep-gia-thon/3696028/chuong-2322.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.