Chương trước
Chương sau
Một người đánh hai mươi người, Mỹ Hoa vốn cho rằng sẽ là một cuộc chiến rất gian nan, nào ngờ Diệp Thiếu Dương lại chiếm chủ động. Cô đứng ở cách đó không xa, xem rõ ràng cả quá trình: lựa chọn đối với hoàn cảnh địa hình, thủ đoạn, nắm chắc thời cơ vân vân các phương diện, Diệp Thiếu Dương biểu hiện đều vô cùng nhuần nhuyễn.

“Không hổ là Diệp Thiếu Dương.”

Trên đỉnh núi đơn độc của Đào Hoa sơn, còn trong cái đình nhỏ duy nhất kia, Lý Hạo Nhiên và Bích Thanh không biết từ khi nào đã xuất hiện ở bên trên, ở cao nhìn xuống xem bên này chiến đấu.

“Ngươi nhìn thấy chưa, đây mới là đứa con ông trời lựa chọn đích thực.”

Bích Thanh hừ một tiếng, cũng bày tỏ tán thành. Bọn họ giống với Mỹ Hoa, nhìn thấy không phải thực lực Diệp Thiếu Dương triển lãm ra, mà là trên sự sáng tạo cùng nắm chắc đối với cơ hội.

“Ta thật ra không tin hắn là đứa con ông trời lựa chọn gì cả. Hơn nữa, cho dù hắn có thể đánh thắng những bao cỏ này, vẫn trốn không thoát, kẻ thật sự khó đối phó còn chưa ra tay đâu.”

Lý Hạo Nhiên nói: “Vậy phải xem ra tay là người nào.”

Diệp Thiếu Dương bên này, thừa dịp hỗn loạn cùng tiên cơ nắm giữ được, chỉ chốc lát thời gian đã đả thương gần mười người, trong đó có ba bốn người còn theo vách núi lăn xuống, đến bây giờ còn chưa trèo lên.

Nhưng đối thủ của hắn, đám đệ tử này của pháp thuật công hội dù sao cũng không phải pháp sư bình thường, ở sau khi mất tiên cơ, bắt đầu điều chỉnh đội ngũ, chậm rãi tìm được tiết tấu, vì thế đi lên ba bốn người chống đỡ Diệp Thiếu Dương, người còn lại từ bên cạnh vượt qua. Bọn họ đã từ bỏ việc trong khoảng thời gian ngắn bắt được Diệp Thiếu Dương, chỉ cần có thể bám trụ hắn, để đám người Trương Hiểu Hàn cùng quỷ di tới đây là được, nhiệm vụ chủ yếu nhất của bọn họ là đem tân nương tử Ngô Đồng tìm về.

“A!”

Hai người xông lên trước nhất đột nhiên ôm chân hét lên, cúi đầu nhìn lại, trên hai chân của mình đều dính vài cái đinh ba cạnh. Những cái đinh này đều đúc bằng đồng, dùng để đối phó cương thi, nhưng cái đinh dài một hai tấc, người ta giẫm lên vẫn sẽ bị xuyên vào chân. Lúc trước Diệp Thiếu Dương vừa chạy vội, vừa ném một đống đinh ba cạnh ở trên mặt đất, chờ chính là lúc này.

“Diệp Thiếu Dương ngươi là đồ vô sỉ!”

Vài người bị đinh cắm vào chân đành phải ngồi xuống, nhịn đau đem cái đinh từ trên chân nhổ xuống, đột nhiên phát hiện trên mặt đất còn có rất nhiều hạt đậu màu vàng, cầm một viên lên xem, là đậu đồng?

“Thái thượng lão quân cấp cấp như luật lệnh! Thiên thụ thần uy, tát đậu thành binh!”

Diệp Thiếu Dương nhanh chóng niệm chú, toàn bộ đậu đồng phát nổ bốp bốp bốp, mấy người lập tức ngẩn ra. Các hạt đậu đồng trên mặt đất, không cần phải nói, tự nhiên là Diệp Thiếu Dương rắc, nhưng… pháp thuật Rắc đậu thành binh, chỉ có đối với tà vật mới hữu hiệu, đối với bọn họ những pháp sư này có thể có ích gì?

Đang buồn bực, ba người trước đó bị đinh ba cạnh đâm vào chân đột nhiên ôm chân ở trên mặt đất lên kêu thảm thiết, mấy người phía sau bị dọa giật mình, vội vàng hỏi đã xảy ra cái gì!

Ba người chỉ lo kêu đau, quay cuồng trên mặt đất, căn bản không có thời gian trả lời. Trong đó có một người còn lăn xuống núi.

“Đừng hỏi, trên đinh ba cạnh, có một tia khí tức ta lưu lại…” Mỹ Hoa đứng ở trên một khối đá núi của vách đá, che miệng cười.

Một câu này, đã khiến mấy người kia hiểu vì sao lại thế: vốn pháp thuật Rải Đậu Thành Binh đối với bọn họ những nhân loại này là không có hiệu quả, nhưng bởi vì trên đinh ba cạnh dính một tia tà khí, theo đinh ba cạnh đâm thủng chân bọn họ, khiến pháp thuật sai lầm đem bọn họ “kiểm nghiệm” thành tà vật, triển khai công kích…

Diệp Thiếu Dương phá vòng vây, lao về phía mấy người bị thương, lập tức bị mấy người chưa bị thương bên cạnh ngăn cản. Lúc này Mỹ Hoa từ phía trên lao xuống, thừa dịp chưa chuẩn bị, từ phía sau chui vào thân thể một người, sau đó… Tung người hướng trên sườn dốc nhảy xuống.

Người thường sau khi bị nhập vào, không có năng lực phản kháng gì, nhưng bị Mỹ Hoa nhập vào là gã chuẩn thiên sư, cảm giác được không đúng, lập tức niệm chú khu ma cho bản thân, đem Mỹ Hoa đuổi ra khỏi thân thể, sau đó… Phát hiện mình ở trên không trung cao mấy mét, hét lên một tiếng, rơi xuống sườn dốc, lăn mãi xuống.

Diệp Thiếu Dương và Mỹ Hoa hợp tác, trước sau giáp công, tìm được cơ hội, đem ba người bị thương kia ở trên mặt đất ném hết xuống triền núi…

Hơn hai mươi người đến bắt Diệp Thiếu Dương, lúc này chỉ còn lại có không đến một phần ba. Diệp Thiếu Dương không để ý bọn họ nữa, gọi Mỹ Hoa một tiếng, bảo cô một lần nữa bay trở về trong ba lô, sau đó hướng về phía quảng trường chạy như điên.

Những người chưa bị thương tiếp tục đuổi theo ở phía sau hắn.

Lúc sắp đến quảng trường, vừa lúc nhìn thấy một đám người chạy tới, dẫn đầu chính là Trương Hiểu Hàn, một đoàn đi theo phía sau, đều là các vị pháp sư lúc trước ngồi uống rượu mừng. Xảy ra loại chuyện cướp dâu này, rượu mừng tự nhiên cũng không uống nổi nữa, những người này vốn là kẻ phụ thuộc pháp thuật công hội, theo ở phía sau kiếm miếng cơm ăn, sau khi thấy xảy ra chuyện, lập trường rõ ràng theo sau pháp thuật công hội.

Mao Sơn, Long Hổ sơn các phái nhất quán phản đối pháp thuật công hội cũng tụ tập cùng một chỗ. Cho dù bọn họ sẽ không giúp pháp thuật công hội, nhưng cũng không tiện đi giúp Diệp Thiếu Dương, vì thế tránh ở phía sau cùng triển khai thảo luận về chuyện này.

Diệp Thiếu Dương nhìn thấy Trương Hiểu Hàn đuổi theo, đột nhiên đứng lại. Trương Hiểu Hàn cũng làm cái động tác tay dừng lại, trên mặt mang theo một cái mỉm cười âm độc, nhìn Diệp Thiếu Dương, nói: “Vừa rồi không chạy, bây giờ hết cơ hội rồi.”

Diệp Thiếu Dương không để ý tới hắn, hướng tới quảng trường huýt gió một tiếng, chưa đợi tới mấy giây, cách đám người nghe thấy tiếng Tứ Bảo: “Ủa? Thiếu Dương cậu không có việc gì à, bọn tôi cũng không có việc gì, còn đang chống đỡ bên này.”

Tuy biết lấy thực lực của bọn Tứ Bảo không dễ bị người ta bắt được như vậy, nhưng nghe thấy tiếng Tứ Bảo, Diệp Thiếu Dương vẫn yên tâm, hướng về phía đó la lớn: “Vậy các cậu qua đây! Qua hết đây!”

Trương Hiểu Hàn cười lạnh một tiếng, nói: “Bọn hắn đã bị bao vây, không tới được đâu.”

Vừa dứt lời, chợt nghe thấy phía quảng trường truyền đến một đợt tiếng kêu thảm thiết, đoàn người lập tức quay đầu nhìn, chỉ nhìn thấy một đại hòa thượng dẫn đầu lao tới, làm người ta giật mình là, trên đỉnh đầu đại hòa thượng hiện ra một vị phật bốn mặt, mười tám cánh tay, trong mỗi một cái tay đều cầm một pháp khí, trong đó có tám món pháp khí lóng lánh ánh vàng, đem pháp sư chung quanh ý đồ tiến công đều chắn ở bên ngoài quầng sáng.

Ngô Gia Vĩ tay cầm Tàng Phong kiếm, ở phía trước mở đường không cần mạng, lại thêm Mao Tiểu Phương cùng Đạo Uyên chân nhân bảo vệ bên cạnh, xuyên qua đám người, dọc theo đường đi thế mà không ai có thể chống đỡ được.

Việc này cũng là có nguyên nhân. Lực chú ý của đám người Trương Hiểu Hàn đều ở Diệp Thiếu Dương bên đó, lúc trước bị Tứ Bảo và Ngô Gia Vĩ vây công một đoạn thời gian, trong lòng nhớ kỹ Diệp Thiếu Dương, cũng không liều mạng với bọn họ, về phần đám đệ tử pháp thuật công hội cũng đều đuổi theo Diệp Thiếu Dương. Vây công đám người Tứ Bảo, trên thực tế đều là các pháp sư dựa vào pháp thuật công hội, đại bộ phận thực lực đều không ra làm sao.

Tứ Bảo cùng Ngô Gia Vĩ tuy không có thực lực nghịch thiên như Diệp Thiếu Dương, nhưng ở giới pháp thuật nhân gian cũng là cường giả có thể đếm được trên đầu ngón tay, đối phó đám quân lính tản mạn này đương nhiên không thành vấn đề. Một người đánh hai mươi người, Mỹ Hoa vốn cho rằng sẽ là một cuộc chiến rất gian nan, nào ngờ Diệp Thiếu Dương lại chiếm chủ động. Cô đứng ở cách đó không xa, xem rõ ràng cả quá trình: lựa chọn đối với hoàn cảnh địa hình, thủ đoạn, nắm chắc thời cơ vân vân các phương diện, Diệp Thiếu Dương biểu hiện đều vô cùng nhuần nhuyễn.

“Không hổ là Diệp Thiếu Dương.”

Trên đỉnh núi đơn độc của Đào Hoa sơn, còn trong cái đình nhỏ duy nhất kia, Lý Hạo Nhiên và Bích Thanh không biết từ khi nào đã xuất hiện ở bên trên, ở cao nhìn xuống xem bên này chiến đấu.

“Ngươi nhìn thấy chưa, đây mới là đứa con ông trời lựa chọn đích thực.”

Bích Thanh hừ một tiếng, cũng bày tỏ tán thành. Bọn họ giống với Mỹ Hoa, nhìn thấy không phải thực lực Diệp Thiếu Dương triển lãm ra, mà là trên sự sáng tạo cùng nắm chắc đối với cơ hội.

“Ta thật ra không tin hắn là đứa con ông trời lựa chọn gì cả. Hơn nữa, cho dù hắn có thể đánh thắng những bao cỏ này, vẫn trốn không thoát, kẻ thật sự khó đối phó còn chưa ra tay đâu.”

Lý Hạo Nhiên nói: “Vậy phải xem ra tay là người nào.”

Diệp Thiếu Dương bên này, thừa dịp hỗn loạn cùng tiên cơ nắm giữ được, chỉ chốc lát thời gian đã đả thương gần mười người, trong đó có ba bốn người còn theo vách núi lăn xuống, đến bây giờ còn chưa trèo lên.

Nhưng đối thủ của hắn, đám đệ tử này của pháp thuật công hội dù sao cũng không phải pháp sư bình thường, ở sau khi mất tiên cơ, bắt đầu điều chỉnh đội ngũ, chậm rãi tìm được tiết tấu, vì thế đi lên ba bốn người chống đỡ Diệp Thiếu Dương, người còn lại từ bên cạnh vượt qua. Bọn họ đã từ bỏ việc trong khoảng thời gian ngắn bắt được Diệp Thiếu Dương, chỉ cần có thể bám trụ hắn, để đám người Trương Hiểu Hàn cùng quỷ di tới đây là được, nhiệm vụ chủ yếu nhất của bọn họ là đem tân nương tử Ngô Đồng tìm về.

“A!”

Hai người xông lên trước nhất đột nhiên ôm chân hét lên, cúi đầu nhìn lại, trên hai chân của mình đều dính vài cái đinh ba cạnh. Những cái đinh này đều đúc bằng đồng, dùng để đối phó cương thi, nhưng cái đinh dài một hai tấc, người ta giẫm lên vẫn sẽ bị xuyên vào chân. Lúc trước Diệp Thiếu Dương vừa chạy vội, vừa ném một đống đinh ba cạnh ở trên mặt đất, chờ chính là lúc này.

“Diệp Thiếu Dương ngươi là đồ vô sỉ!”

Vài người bị đinh cắm vào chân đành phải ngồi xuống, nhịn đau đem cái đinh từ trên chân nhổ xuống, đột nhiên phát hiện trên mặt đất còn có rất nhiều hạt đậu màu vàng, cầm một viên lên xem, là đậu đồng?

“Thái thượng lão quân cấp cấp như luật lệnh! Thiên thụ thần uy, tát đậu thành binh!”

Diệp Thiếu Dương nhanh chóng niệm chú, toàn bộ đậu đồng phát nổ bốp bốp bốp, mấy người lập tức ngẩn ra. Các hạt đậu đồng trên mặt đất, không cần phải nói, tự nhiên là Diệp Thiếu Dương rắc, nhưng… pháp thuật Rắc đậu thành binh, chỉ có đối với tà vật mới hữu hiệu, đối với bọn họ những pháp sư này có thể có ích gì?

Đang buồn bực, ba người trước đó bị đinh ba cạnh đâm vào chân đột nhiên ôm chân ở trên mặt đất lên kêu thảm thiết, mấy người phía sau bị dọa giật mình, vội vàng hỏi đã xảy ra cái gì!

Ba người chỉ lo kêu đau, quay cuồng trên mặt đất, căn bản không có thời gian trả lời. Trong đó có một người còn lăn xuống núi.

“Đừng hỏi, trên đinh ba cạnh, có một tia khí tức ta lưu lại…” Mỹ Hoa đứng ở trên một khối đá núi của vách đá, che miệng cười.

Một câu này, đã khiến mấy người kia hiểu vì sao lại thế: vốn pháp thuật Rải Đậu Thành Binh đối với bọn họ những nhân loại này là không có hiệu quả, nhưng bởi vì trên đinh ba cạnh dính một tia tà khí, theo đinh ba cạnh đâm thủng chân bọn họ, khiến pháp thuật sai lầm đem bọn họ “kiểm nghiệm” thành tà vật, triển khai công kích…

Diệp Thiếu Dương phá vòng vây, lao về phía mấy người bị thương, lập tức bị mấy người chưa bị thương bên cạnh ngăn cản. Lúc này Mỹ Hoa từ phía trên lao xuống, thừa dịp chưa chuẩn bị, từ phía sau chui vào thân thể một người, sau đó… Tung người hướng trên sườn dốc nhảy xuống.

Người thường sau khi bị nhập vào, không có năng lực phản kháng gì, nhưng bị Mỹ Hoa nhập vào là gã chuẩn thiên sư, cảm giác được không đúng, lập tức niệm chú khu ma cho bản thân, đem Mỹ Hoa đuổi ra khỏi thân thể, sau đó… Phát hiện mình ở trên không trung cao mấy mét, hét lên một tiếng, rơi xuống sườn dốc, lăn mãi xuống.

Diệp Thiếu Dương và Mỹ Hoa hợp tác, trước sau giáp công, tìm được cơ hội, đem ba người bị thương kia ở trên mặt đất ném hết xuống triền núi…

Hơn hai mươi người đến bắt Diệp Thiếu Dương, lúc này chỉ còn lại có không đến một phần ba. Diệp Thiếu Dương không để ý bọn họ nữa, gọi Mỹ Hoa một tiếng, bảo cô một lần nữa bay trở về trong ba lô, sau đó hướng về phía quảng trường chạy như điên.

Những người chưa bị thương tiếp tục đuổi theo ở phía sau hắn.

Lúc sắp đến quảng trường, vừa lúc nhìn thấy một đám người chạy tới, dẫn đầu chính là Trương Hiểu Hàn, một đoàn đi theo phía sau, đều là các vị pháp sư lúc trước ngồi uống rượu mừng. Xảy ra loại chuyện cướp dâu này, rượu mừng tự nhiên cũng không uống nổi nữa, những người này vốn là kẻ phụ thuộc pháp thuật công hội, theo ở phía sau kiếm miếng cơm ăn, sau khi thấy xảy ra chuyện, lập trường rõ ràng theo sau pháp thuật công hội.

Mao Sơn, Long Hổ sơn các phái nhất quán phản đối pháp thuật công hội cũng tụ tập cùng một chỗ. Cho dù bọn họ sẽ không giúp pháp thuật công hội, nhưng cũng không tiện đi giúp Diệp Thiếu Dương, vì thế tránh ở phía sau cùng triển khai thảo luận về chuyện này.

Diệp Thiếu Dương nhìn thấy Trương Hiểu Hàn đuổi theo, đột nhiên đứng lại. Trương Hiểu Hàn cũng làm cái động tác tay dừng lại, trên mặt mang theo một cái mỉm cười âm độc, nhìn Diệp Thiếu Dương, nói: “Vừa rồi không chạy, bây giờ hết cơ hội rồi.”

Diệp Thiếu Dương không để ý tới hắn, hướng tới quảng trường huýt gió một tiếng, chưa đợi tới mấy giây, cách đám người nghe thấy tiếng Tứ Bảo: “Ủa? Thiếu Dương cậu không có việc gì à, bọn tôi cũng không có việc gì, còn đang chống đỡ bên này.”

Tuy biết lấy thực lực của bọn Tứ Bảo không dễ bị người ta bắt được như vậy, nhưng nghe thấy tiếng Tứ Bảo, Diệp Thiếu Dương vẫn yên tâm, hướng về phía đó la lớn: “Vậy các cậu qua đây! Qua hết đây!”

Trương Hiểu Hàn cười lạnh một tiếng, nói: “Bọn hắn đã bị bao vây, không tới được đâu.”

Vừa dứt lời, chợt nghe thấy phía quảng trường truyền đến một đợt tiếng kêu thảm thiết, đoàn người lập tức quay đầu nhìn, chỉ nhìn thấy một đại hòa thượng dẫn đầu lao tới, làm người ta giật mình là, trên đỉnh đầu đại hòa thượng hiện ra một vị phật bốn mặt, mười tám cánh tay, trong mỗi một cái tay đều cầm một pháp khí, trong đó có tám món pháp khí lóng lánh ánh vàng, đem pháp sư chung quanh ý đồ tiến công đều chắn ở bên ngoài quầng sáng.

Ngô Gia Vĩ tay cầm Tàng Phong kiếm, ở phía trước mở đường không cần mạng, lại thêm Mao Tiểu Phương cùng Đạo Uyên chân nhân bảo vệ bên cạnh, xuyên qua đám người, dọc theo đường đi thế mà không ai có thể chống đỡ được.

Việc này cũng là có nguyên nhân. Lực chú ý của đám người Trương Hiểu Hàn đều ở Diệp Thiếu Dương bên đó, lúc trước bị Tứ Bảo và Ngô Gia Vĩ vây công một đoạn thời gian, trong lòng nhớ kỹ Diệp Thiếu Dương, cũng không liều mạng với bọn họ, về phần đám đệ tử pháp thuật công hội cũng đều đuổi theo Diệp Thiếu Dương. Vây công đám người Tứ Bảo, trên thực tế đều là các pháp sư dựa vào pháp thuật công hội, đại bộ phận thực lực đều không ra làm sao.

Tứ Bảo cùng Ngô Gia Vĩ tuy không có thực lực nghịch thiên như Diệp Thiếu Dương, nhưng ở giới pháp thuật nhân gian cũng là cường giả có thể đếm được trên đầu ngón tay, đối phó đám quân lính tản mạn này đương nhiên không thành vấn đề.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.