Chương trước
Chương sau
Kết quả… Hai tay vỗ vào nhau, Qua Qua lập tức cảm thấy mình như là đánh vào trên một cục bông, yêu khí trên tay biến mất không dấu vết, lại bị tay đối phương hút chặt, mặc kệ nó dùng sức như thế nào cũng không giấy thoát.

Đối phương cũng chưa cho nó bất cứ cơ hội nào, một tay khác từ phía sau bắt được cô nó, một luồng khí tức bá đạo nháy mắt rót vào thân thể, lập tức mất đi tri giác.

Lần này xong đời…

Trong đầu Qua Qua hiện lên ý nghĩ này, nhưng đối phương cũng chưa xuống tay với nó, mà là túm cổ, chạy ra ngoài, ở trong son dã triển khai phi hành cực nhanh.

Vì phòng ngừa Thi tộc đánh lén, cho dù là ở trong khe hẹp hậu sơn Thanh Khâu sơn cũng trú đóng một đám yêu binh, phụ trách tuần tra xa xa nhìn thấy có người lăng không bay tới, làm phép ngăn cản, kết quả ngay cả bên người đối phương cũng chưa thể tới gần, đã bị đánh bay ra ngoài…

Người nọ túm cổ Qua Qua, dọc đường bay nhanh, tốc độ cực nhanh, ở trong mắt Qua Qua phải vượt qua xe lửa cao tốc, chủ yếu nhất là người này tựa như không mệt một chút nào, phi hành mãi.

Trong lòng Qua Qua rung động, chậm rãi thích ứng cục diện trước mắt, tuy thân thể bị khống chế, nhưng nói vẫn có thể nói, hướng đối phương reo lên: “Ngươi là ai nha, ngươi muốn mang ta đi đâu?”

Đối phương căn bản không để ý tới nó, chỉ lo phi hành. “Ngươi nếu muốn giết ta, thì làm cái thống khoái đi! Người như vậy tính là có ý tứ gì! Ta cũng không phải Hoa cô nương, người bắt ta làm gì!” Qua Qua dưới cơn thịnh nộ nói năng không lựa lời.

Đối phương vẫn không để ý tới nó, túm cổ nó, phi hành hồi lâu, cuối cùng lên một ngọn núi, chung quy đã dùng lại, đem Qua Qua ném xuống.

Qua Qua quay đầu nhìn, mình ở trên đỉnh một ngọn núi phía sau không xa chính là một động phủ, mình đã khôi phục hành động, nhưng Qua Qua chưa làm bất cứ hành động nào, chưa đánh với hắn, cũng chưa đào tẩu.

Lúc trước gặp mặt một hiện giao phong kia, đã khiến Qua Qua nhìn ra thực lực của đối phương, mình tuyệt đối không phải đối thủ, đánh là đánh không lại, chạy cũng không chạy thoát.

Người bịt mặt kia sau khi buông nó xuống, tự mình đi qua mở ra động phủ, lúc này mới quay đầu nhìn nó, hơn nữa tháo khăn che mặt.

“Là ngươi!” Qua Qua kêu lên, “A Ngốc!”

Kẻ đem mình từ trên Thanh Khâu sơn bắt cóc đến nơi đây không phải ai khác, chính là thị vương Hậu Khanh! Qua Qua từng có qua lại với hắn, khi đó hắn còn gọi là A Ngốc, còn được Nhuế Lãnh Ngọc chiếu cố.

“A Ngốc không phải để người gọi.” Hậu Khanh lạnh lùng nói.

Qua Qua nhún vai, quay đầu nhìn bốn phía, nói: “Đây là chỗ nào, là sào huyệt của người sao? Người dẫn ta đến đây làm gì?

Hậu Khanh nhìn nó vẻ mặt tự nhiên, khẽ nhíu mày, nói: “Ngươi không sợ ta giết người?

“Ngươi muốn giết ta, trước đó đã động thủ, còn cần mang ta tới nơi này làm gì? Nhưng ta quả thật rất kỳ quái người bắt cóc ta tới nơi này làm gì.”

“Mang người gặp một người.”

“Ai?” Qua Qua buột miệng nói ra chữ này, đột nhiên nghĩ đến cái gì, cả người run lên, vẻ mặt cũng ngưng trọng hẳn lên, vội vàng nói: “Tẩu tử ta đâu?”

Hậu Khanh cái gì cũng chưa nói, đi vào trong động phủ.

Qua Qua sửng sốt một phen, bận rộn lo lắng đi qua theo.

Đã đến nơi này, không có khả năng trở về nữa.

Từ trong động phủ xuyên qua, đi mãi tới cuối. Qua Qua nhìn thấy ở chỗ sâu nhất của động phủ, một khối bình đài thủy tinh nọ được vật như dạ minh châu chiếu sáng lên.

Ra ngoài dự kiến của nó nhất là, ở trong khối không gian này, thế mà lại bày sô pha, bàn trà phong cách hiện đại của nhân gian, còn có một chút đồ gia dụng thông thường của nhân gian. Trên bàn trà bày một chồng sách, một nữ tử rất nhờn tĩnh ngồi ở trên sô pha, trong tay cầm một quyển sách đang đọc.

“Tẩu tử!” Qua Qua kích động hô lên, người trước mắt này không phải ai khác, chính là Nhuế Lãnh Ngọc mình đau khổ tìm kiếm rất lâu, nhưng không thể thấy được một lần.

Nhưng ở bốn phía của bình đài thủy tinh có màn nước ngăn cản, Qua Qua không ngốc, biết đây là kết giới cường đại nào đó, mình không có cách nào vượt qua, cũng không cần phải đi thử.

Ở nơi này nhìn thấy Nhuế Lãnh Ngọc, nó rất kích động.

Cả người Nhuế Lãnh Ngọc run lên, chậm rãi quay đầu nhìn thấy Qua Qua, cô cũng rất kích động.

Lúc trước, thời điểm ở chung với Diệp Thiếu Dương Qua Qua luôn lượn lờ ở bên người bọn họ, đảm đương một cái bóng đèn cao áp, vì thế Diệp Thiếu Dương từng đạp nó rất nhiều lần, nhưng hiện tại hồi tưởng, một màn đó thật sự rất ấm áp. Qua Qua giống như là đứa nhỏ của cô với Diệp Thiếu Dương, một nhà ba người… Trước kia không cảm thấy thế nào, giờ phút này gặp lại Qua Qua, lại là ở trong một hoàn cảnh đặc thù như vậy. Lại nghĩ tới thời gian trước đây vui vẻ ở chung, đều đã thành một loại hy vọng xa vời mong muốn mà không thể thành.

Nhuế Lãnh Ngọc hầu như lã chã rơi lệ. Đặc biệt là một tiếng “tẩu tử” của Qua Qua, càng khiến cô cảm thấy thống khổ cùng tuyệt vọng.

“Tẩu tử, người ở đây thế nào, ngươi là bị nhốt sao!” Qua Qua giận không thể kìm chế, nhìn thoáng qua Hậu Khanh đứng ở một bên, quát: “Mau đem tẩu tử của ta thả ra!”

Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Không trách hắn, hắn là đang bảo hộ ta, nếu không phải hắn, ta đã sớm chết ở bên ngoài.”

Qua Qua không còn gì để nói, nhưng trong lòng lại hiện lên một sự ghen tị mãnh liệt, loại ghen tị này, là sinh ra thay Diệp Thiếu Dương. Nhưng người ta thật sự là cứu Nhuế Lãnh Ngọc, Qua Qua cũng không thể nói gì.

Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Là ta bảo hắn tìm người đến, ta hỏi người trước, Thiếu Dương hiện ở nơi nào?”

“Lão đại bị Từ Phúc dùng Sơn Hải An mang đi thời không khác rồi, nhưng hắn còn sống, dùng phương pháp đặc thù mang đến cho chúng ta một phong thư, hắn hiện tại ở dân quốc, đang nghĩ biện pháp trở về.”

Nói xong, Qua Qua suy nghĩ một phen, lại thêm một câu, “Lão đại nhất định sẽ trở về!”

Nhuế Lãnh Ngọc thở phào một cái, vẻ mặt rõ ràng thả lỏng đi rất nhiều, lẩm bẩm: “Ta biết mà, hắn nhất định sẽ không có việc gì.”

“Tẩu tử, ngươi đừng sợ, lão đại nhất định sẽ tới cứu ngươi!”

Nhuế Lãnh Ngọc như là bị câu này của nó kéo về tới hiện thực, quay đầu nhìn chằm chằm nó, nói: “Tiểu Cửu vì Thiếu Dương mà chết, không biết hiện tại thế nào?”

“Cái này… Ta tin tưởng, Tiểu Cửu là sẽ không chết, cho dù chết, lão đại cũng nhất định có năng lực đem cô ấy hồi

sinh!”

Nó chưa nhìn thấy, khóe miệng Hậu Khanh hiện lên một tia cười.

Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Ta cũng tin tưởng. Ta hỏi người một sự kiện, trước kia ta chưa từng hỏi các ngươi, ngươi phải trả lời theo sự thật.”

Qua Qua gật gật đầu, nói: “Đối với tẩu tử, ta đương nhiên là có cái gì nói cái đó, người hỏi đi.”

“Tiểu Cửu, có phải rất thích Thiếu Dương hay không? Ngươi biết ta nói là loại thích nào.”

Qua Qua lập tức ngẩn ra, thời điểm bình thường nó ở bên người Diệp Thiếu Dương, cũng từng quan sát, chuyện này… Nó không có khả năng không biết, hiện tại bị Nhuế Lãnh Ngọc hỏi như vậy, nó thật sự không dám nói dối, miễn cưỡng đành phải gật gật đầu.

Nhuế Lãnh Ngọc sớm biết chuyện này, cũng chưa phản ứng gì, tiếp theo lại hỏi một câu càng thêm đánh trúng yếu hại: “Thiếu Dương, có phải cũng rất thích Tiểu Cửu hay không.”

Cả người Qua Qua chấn động, theo bản năng ngập ngừng nói: “Ta… Ta không biết.” Kết quả… Hai tay vỗ vào nhau, Qua Qua lập tức cảm thấy mình như là đánh vào trên một cục bông, yêu khí trên tay biến mất không dấu vết, lại bị tay đối phương hút chặt, mặc kệ nó dùng sức như thế nào cũng không giấy thoát.

Đối phương cũng chưa cho nó bất cứ cơ hội nào, một tay khác từ phía sau bắt được cô nó, một luồng khí tức bá đạo nháy mắt rót vào thân thể, lập tức mất đi tri giác.

Lần này xong đời…

Trong đầu Qua Qua hiện lên ý nghĩ này, nhưng đối phương cũng chưa xuống tay với nó, mà là túm cổ, chạy ra ngoài, ở trong son dã triển khai phi hành cực nhanh.

Vì phòng ngừa Thi tộc đánh lén, cho dù là ở trong khe hẹp hậu sơn Thanh Khâu sơn cũng trú đóng một đám yêu binh, phụ trách tuần tra xa xa nhìn thấy có người lăng không bay tới, làm phép ngăn cản, kết quả ngay cả bên người đối phương cũng chưa thể tới gần, đã bị đánh bay ra ngoài…

Người nọ túm cổ Qua Qua, dọc đường bay nhanh, tốc độ cực nhanh, ở trong mắt Qua Qua phải vượt qua xe lửa cao tốc, chủ yếu nhất là người này tựa như không mệt một chút nào, phi hành mãi.

Trong lòng Qua Qua rung động, chậm rãi thích ứng cục diện trước mắt, tuy thân thể bị khống chế, nhưng nói vẫn có thể nói, hướng đối phương reo lên: “Ngươi là ai nha, ngươi muốn mang ta đi đâu?”

Đối phương căn bản không để ý tới nó, chỉ lo phi hành. “Ngươi nếu muốn giết ta, thì làm cái thống khoái đi! Người như vậy tính là có ý tứ gì! Ta cũng không phải Hoa cô nương, người bắt ta làm gì!” Qua Qua dưới cơn thịnh nộ nói năng không lựa lời.

Đối phương vẫn không để ý tới nó, túm cổ nó, phi hành hồi lâu, cuối cùng lên một ngọn núi, chung quy đã dùng lại, đem Qua Qua ném xuống.

Qua Qua quay đầu nhìn, mình ở trên đỉnh một ngọn núi phía sau không xa chính là một động phủ, mình đã khôi phục hành động, nhưng Qua Qua chưa làm bất cứ hành động nào, chưa đánh với hắn, cũng chưa đào tẩu.

Lúc trước gặp mặt một hiện giao phong kia, đã khiến Qua Qua nhìn ra thực lực của đối phương, mình tuyệt đối không phải đối thủ, đánh là đánh không lại, chạy cũng không chạy thoát.

Người bịt mặt kia sau khi buông nó xuống, tự mình đi qua mở ra động phủ, lúc này mới quay đầu nhìn nó, hơn nữa tháo khăn che mặt.

“Là ngươi!” Qua Qua kêu lên, “A Ngốc!”

Kẻ đem mình từ trên Thanh Khâu sơn bắt cóc đến nơi đây không phải ai khác, chính là thị vương Hậu Khanh! Qua Qua từng có qua lại với hắn, khi đó hắn còn gọi là A Ngốc, còn được Nhuế Lãnh Ngọc chiếu cố.

“A Ngốc không phải để người gọi.” Hậu Khanh lạnh lùng nói.

Qua Qua nhún vai, quay đầu nhìn bốn phía, nói: “Đây là chỗ nào, là sào huyệt của người sao? Người dẫn ta đến đây làm gì?

Hậu Khanh nhìn nó vẻ mặt tự nhiên, khẽ nhíu mày, nói: “Ngươi không sợ ta giết người?

“Ngươi muốn giết ta, trước đó đã động thủ, còn cần mang ta tới nơi này làm gì? Nhưng ta quả thật rất kỳ quái người bắt cóc ta tới nơi này làm gì.”

“Mang người gặp một người.”

“Ai?” Qua Qua buột miệng nói ra chữ này, đột nhiên nghĩ đến cái gì, cả người run lên, vẻ mặt cũng ngưng trọng hẳn lên, vội vàng nói: “Tẩu tử ta đâu?”

Hậu Khanh cái gì cũng chưa nói, đi vào trong động phủ.

Qua Qua sửng sốt một phen, bận rộn lo lắng đi qua theo.

Đã đến nơi này, không có khả năng trở về nữa.

Từ trong động phủ xuyên qua, đi mãi tới cuối. Qua Qua nhìn thấy ở chỗ sâu nhất của động phủ, một khối bình đài thủy tinh nọ được vật như dạ minh châu chiếu sáng lên.

Ra ngoài dự kiến của nó nhất là, ở trong khối không gian này, thế mà lại bày sô pha, bàn trà phong cách hiện đại của nhân gian, còn có một chút đồ gia dụng thông thường của nhân gian. Trên bàn trà bày một chồng sách, một nữ tử rất nhờn tĩnh ngồi ở trên sô pha, trong tay cầm một quyển sách đang đọc.

“Tẩu tử!” Qua Qua kích động hô lên, người trước mắt này không phải ai khác, chính là Nhuế Lãnh Ngọc mình đau khổ tìm kiếm rất lâu, nhưng không thể thấy được một lần.

Nhưng ở bốn phía của bình đài thủy tinh có màn nước ngăn cản, Qua Qua không ngốc, biết đây là kết giới cường đại nào đó, mình không có cách nào vượt qua, cũng không cần phải đi thử.

Ở nơi này nhìn thấy Nhuế Lãnh Ngọc, nó rất kích động.

Cả người Nhuế Lãnh Ngọc run lên, chậm rãi quay đầu nhìn thấy Qua Qua, cô cũng rất kích động.

Lúc trước, thời điểm ở chung với Diệp Thiếu Dương Qua Qua luôn lượn lờ ở bên người bọn họ, đảm đương một cái bóng đèn cao áp, vì thế Diệp Thiếu Dương từng đạp nó rất nhiều lần, nhưng hiện tại hồi tưởng, một màn đó thật sự rất ấm áp. Qua Qua giống như là đứa nhỏ của cô với Diệp Thiếu Dương, một nhà ba người… Trước kia không cảm thấy thế nào, giờ phút này gặp lại Qua Qua, lại là ở trong một hoàn cảnh đặc thù như vậy. Lại nghĩ tới thời gian trước đây vui vẻ ở chung, đều đã thành một loại hy vọng xa vời mong muốn mà không thể thành.

Nhuế Lãnh Ngọc hầu như lã chã rơi lệ. Đặc biệt là một tiếng “tẩu tử” của Qua Qua, càng khiến cô cảm thấy thống khổ cùng tuyệt vọng.

“Tẩu tử, người ở đây thế nào, ngươi là bị nhốt sao!” Qua Qua giận không thể kìm chế, nhìn thoáng qua Hậu Khanh đứng ở một bên, quát: “Mau đem tẩu tử của ta thả ra!”

Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Không trách hắn, hắn là đang bảo hộ ta, nếu không phải hắn, ta đã sớm chết ở bên ngoài.”

Qua Qua không còn gì để nói, nhưng trong lòng lại hiện lên một sự ghen tị mãnh liệt, loại ghen tị này, là sinh ra thay Diệp Thiếu Dương. Nhưng người ta thật sự là cứu Nhuế Lãnh Ngọc, Qua Qua cũng không thể nói gì.

Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Là ta bảo hắn tìm người đến, ta hỏi người trước, Thiếu Dương hiện ở nơi nào?”

“Lão đại bị Từ Phúc dùng Sơn Hải An mang đi thời không khác rồi, nhưng hắn còn sống, dùng phương pháp đặc thù mang đến cho chúng ta một phong thư, hắn hiện tại ở dân quốc, đang nghĩ biện pháp trở về.”

Nói xong, Qua Qua suy nghĩ một phen, lại thêm một câu, “Lão đại nhất định sẽ trở về!”

Nhuế Lãnh Ngọc thở phào một cái, vẻ mặt rõ ràng thả lỏng đi rất nhiều, lẩm bẩm: “Ta biết mà, hắn nhất định sẽ không có việc gì.”

“Tẩu tử, ngươi đừng sợ, lão đại nhất định sẽ tới cứu ngươi!”

Nhuế Lãnh Ngọc như là bị câu này của nó kéo về tới hiện thực, quay đầu nhìn chằm chằm nó, nói: “Tiểu Cửu vì Thiếu Dương mà chết, không biết hiện tại thế nào?”

“Cái này… Ta tin tưởng, Tiểu Cửu là sẽ không chết, cho dù chết, lão đại cũng nhất định có năng lực đem cô ấy hồi

sinh!”

Nó chưa nhìn thấy, khóe miệng Hậu Khanh hiện lên một tia cười.

Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Ta cũng tin tưởng. Ta hỏi người một sự kiện, trước kia ta chưa từng hỏi các ngươi, ngươi phải trả lời theo sự thật.”

Qua Qua gật gật đầu, nói: “Đối với tẩu tử, ta đương nhiên là có cái gì nói cái đó, người hỏi đi.”

“Tiểu Cửu, có phải rất thích Thiếu Dương hay không? Ngươi biết ta nói là loại thích nào.”

Qua Qua lập tức ngẩn ra, thời điểm bình thường nó ở bên người Diệp Thiếu Dương, cũng từng quan sát, chuyện này… Nó không có khả năng không biết, hiện tại bị Nhuế Lãnh Ngọc hỏi như vậy, nó thật sự không dám nói dối, miễn cưỡng đành phải gật gật đầu.

Nhuế Lãnh Ngọc sớm biết chuyện này, cũng chưa phản ứng gì, tiếp theo lại hỏi một câu càng thêm đánh trúng yếu hại: “Thiếu Dương, có phải cũng rất thích Tiểu Cửu hay không.”

Cả người Qua Qua chấn động, theo bản năng ngập ngừng nói: “Ta… Ta không biết.”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.