Chương trước
Chương sau
Tôi thật ra là không thành thật, nhưng tôi cũng không biết vì sao ông nội tôi sẽ cảm thấy tôi thành thật, nói tôi có thể thu được tịch mịch, hơn nữa một khi thủ được, tương lai có cơ duyên lớn… Cho nên đem thanh kiếm này truyền cho tôi.”

Hắn nói trái lại còn không có gì, Diệp Thiếu Dương nghe lại là kinh hãi không thôi, liên tưởng đến Đạo Uyên chân nhân về sau tinh lực… Cũng không phải là ở trong Linh Lung Tháp thủ cả đời, hơn nữa bởi vì ngồi khô trong tháp, ngăn cách với đời, ngộ được chân nói, pháp lực đột nhiên tăng mạnh, về sau trở thành nhất đại tông sư, một trong mấy vị mạnh nhất nhân gian…

Đạo Uyên chân nhân sau khi nói xong, nghĩ tới một việc, hỏi Diệp Thiếu Dương: “Diệp thiên sư…”

Diệp Thiếu Dương xua tay nói: “Đừng gọi như vậy mãi, anh cứ gọi tôi Thiếu Dương đi.”

“Được, cậu gọi tên của tôi cũng được, hoặc cũng có thể gọi một tiếng đại ca. Tên của tôi là Trương Đạo Uyên.”

Khóe miệng Diệp Thiếu Dương giật giật, nghĩ đến bộ dáng Đạo Uyên chân nhân hơn một trăm tuổi

thế giới kia của mình đầu đầy tóc bạc, tiếng “đại ca” này thật đúng là có chút không gọi ra miệng được, luôn có một loại cảm giác rối loạn bối phận.

Mao Tiểu Phương cũng nói: “Nói phải, cậu và tôi cũng quen thuộc như vậy, xưng hô tên là được. Hai người gọi tôi Tiểu Phương là được.”

Tiểu Phương… Tuy đối với tiền bối có chút bất kính, nhưng Diệp Thiếu Dương thật sự cảm thấy cái tên này có chút nữ tính, lập tức nghĩ tới đầu chữ thảo “Phương” …

“Đúng rồi, Đạo Uyên… Đại ca, người vừa rồi muốn nói gì?”

Đạo Uyên sửa sang lại suy nghĩ một phen, nói: “Tôi muốn nói là, trăm năm sau, tôi đã đem Tùng Văn Cố Định Kiếm cho cậu, nếu thanh kiếm này hiện tại ở trên người cậu, cộng thêm của tôi, vậy không phải có hai thanh kiếm giống nhau như đúc, như vậy mà nói, một cây nào mới là thật?”

Diệp Thiếu Dương ngẩn ra tại chỗ. Hắn còn chưa từng cân nhắc vấn đề này…

“Tôi nghĩ, hẳn là không có vấn đề gì thực hay không thực, hai thanh đều là thật, hẳn là đều có uy lực tương tự…” Diệp Thiếu Dương sau khi suy tư một phen nói.

Mao Tiểu Phương bắt lấy bả vai Diệp Thiếu Dương, nói: “Chúng ta không nói Tùng Văn Cố Định Kiếm nữa, Thiếu Dương Tử, các Mao Sơn pháp khí kia trên người cậu, là từ thời đại này truyền thừa đến trong tay cậu, cũng chính là nói…”

Diệp Thiếu Dương đột nhiên nghĩ tới cái gì, miệng há hốc, nói không ra lời.

Mao Tiểu Phương tiếp tục nói: “Nói cách khác, trên thế giới này, đã có một thanh Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, cậu lại cầm theo một thanh tới đây…”

Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, gật gật đầu, hiện tại trên Mao Sơn, tự nhiên còn có một thanh

Thất Tinh Long Tuyền Kiếm khác, còn có Âm Dương Kinh… Diệp Thiếu Dương liếm liếm môi, nói: “Vậy thì thế nào, một thanh là của thế giới tương lai, một thanh là thuộc về hiện tại thế giới này, giống như… Không xung đột?”

Đạo Uyên chân nhân nói: “Thất Tinh Long Tuyền Kiếm là trấn son chỉ bảo của Mao Sơn cậu, chỉ có độc nhất, nói cách khác, nếu cậu đem thứ trong tay cậu đặt ở trên Mao Son, sau đó truyền lưu xuống, vậy há không phải thành hai thanh?”

Diệp Thiếu Dương giật mình.

Đạo Uyên chân nhân nói tiếp: “Ý tứ của tôi là, có vài thứ hay là nói Long Tuyền Kiểm này, rõ ràng trong lịch sử chỉ có một thanh, nếu truyền xuống hai thanh, vậy một cây dư thừa này là từ đầu đến? Sinh ra từ hư vô?”

Diệp Thiếu Dương không có cách nào trả lời vấn đề này, xác thực, nói tới, thanh Thất Tinh Long Tuyền Kiếm kia trên Mao Son, mới là một thanh thật sự truyền thừa xuống, nhưng thứ trong tay mình… Rõ ràng cũng là Thất Tinh Long Tuyền Kiếm thật sự từ trong tay sư phụ tiếp tới, tự nhiên cũng không phải giả…

Diệp Thiếu Dương nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cũng bình thường trở lại, nói: “Vấn đề này, hình như thật ra cũng không có phức tạp như vậy. Bởi vì vốn là không có logic, nếu dựa theo logic bình thường, đừng nói thanh kiếm này, ngay cả tôi cũng không nên xuất hiện ở đây, cho nên chúng ta vẫn là không cần rối rắm thứ này nữa, chỉ cần tôi có thể trở về, tất cả đều có thể trở về bình thường.”

Hai người nghĩ qua cũng thấy đúng, Diệp Thiếu Dương là người của một trăm năm sau, ở trên quan niệm khoa học dẫn trước bọn họ, còn không nghĩ thông được chuyện này, lấy tư duy bọn họ, cho dù nghĩ cả đời cũng nghĩ không hiểu, vẫn là dứt khoát không nghĩ nữa.

“Thiếu Dương Tử, tôi cảm thấy, cậu muốn về Mao Son một chuyến hay không nói một chút về tình huống của người với Vân Thu Sinh hoặc là Phục Minh Tử?” Mao Tiểu Phương đề nghị.

Diệp Thiếu Dương lắc đầu, ý niệm này, thật ra hẳn đã sớm nghĩ tới, nhưng hắn cảm thấy tạm thời không cần thiết đi, cho dù mình đưa ra pháp khí như Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, đã chứng minh thân phận của mình, lại có thể thế nào? Không có Sơn Hải An, cho dù là Mao Sơn chưởng giáo cũng không có cách nào đưa mình trở về.

Hơn nữa… Diệp Thiếu Dương thật sự có chút e ngại gặp các tổ sư gia Mao Son, bằng không để bọn họ biết tất cả có liên quan mình cùng Thanh Vân Tử, sẽ có một loại cảm giác tiết lộ thiên cơ, Diệp Thiếu Dương cũng đã quyết định chủ ý, trừ phi cần thiết, tuyệt đối không trở về Mao Sơn.

“Đúng rồi, tôi còn có mấy người bạn, rất có khả năng cũng giống tôi xuyên việt tới đây, có biện pháp nào không tìm được bọn họ?” Diệp Thiếu Dương nhớ tới chi tiết này, đem tình huống nói với bọn họ.

Hai người đều cảm thấy rất khó xử, Hoa Hạ lớn như vậy, muốn không chút manh mối tìm vài người, quả thực chính là biển rộng tìm kim.

Mao Tiểu Phương đột nhiên nhớ tới cái gì, nói: “Mấy người bạn đó của cậu, cũng đã là pháp sư, nếu bọn họ tìm được cậu mà nói, cậu cảm thấy bọn họ sẽ thông qua biện pháp gì tìm cậu?”

Diệp Thiếu Dương nghĩ nghĩ, lắc lắc đầu, một chút đầu mối cũng không có.

Mao Tiểu Phương nói: “Tôi cảm thấy, bọn họ đã là giới pháp thuật, không chừng đi tông môn chỗ mình, có thể phát phát thiếp đi tông môn của bọn họ hỏi một chút, một người là đệ tử Ngũ Đài Sơn, một người là đệ tử Lao Son phải không, đều là môn phái lớn, cũng liên hệ được.”

Đạo Uyên chân nhân nói: “Chuyện này giao cho tôi đi. Thuận tiện tôi sẽ đem tên của cậu phát ra… Ừm, điều này có chút phiền toái, hình như tìm không thấy lý do gì thích hợp.”

Ba người bắt đầu đều tự suy tư, cuối cùng Mao Tiểu Phương đột nhiên nghĩ tới một biện pháp, vỗ bả vai Diệp Thiếu Dương nói: “Tôi trái lại có biện pháp, cũng không biết Thiếu Dương Tử cậu có chịu hay không.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Chỉ cần có cơ hội, nào có cái gì không chịu, chỉ cần anh đừng bảo tôi giết người phóng hỏa là được.”

“Nói tới, thật sự chính là giết người phóng hỏa!”

Diệp Thiếu Dương ngày ra tại chỗ.

“Hắc hắc, ý tứ của tôi, là phát ra lệnh truy nã giới pháp thuật, nói cậu là tà tu, làm mọi chuyện xấu, để các đại môn phái giới pháp thuật lưu ý hành tung của cậu, đây là lý do lớn nhất, các đại môn phái tuy sẽ không dụng tâm đi tìm, nhưng tên của cậu cũng sẽ truyền khắp giới pháp thuật, nếu bằng hữu của cậu cũng đang lợi dụng lực lượng giới pháp thuật tìm cậu mà nói, rất có thể sẽ nhận được tin tức của cậu, tiến tới tìm cậu.”

Diệp Thiếu Dương nghe đề nghị này của hắn, không khỏi có chút động lòng.

Đạo Uyên chân nhân lại nói: “Biện pháp này có chút quá nguy hiểm rồi, dễ dàng dẫn lửa lên thân, đến lúc đó nhỡ đầu có cao nhân tông môn nào đó không phân tốt xấu, muốn xuống tay với Thiếu Dương Tử, chẳng phải phiền

toái?” Tôi thật ra là không thành thật, nhưng tôi cũng không biết vì sao ông nội tôi sẽ cảm thấy tôi thành thật, nói tôi có thể thu được tịch mịch, hơn nữa một khi thủ được, tương lai có cơ duyên lớn… Cho nên đem thanh kiếm này truyền cho tôi.”

Hắn nói trái lại còn không có gì, Diệp Thiếu Dương nghe lại là kinh hãi không thôi, liên tưởng đến Đạo Uyên chân nhân về sau tinh lực… Cũng không phải là ở trong Linh Lung Tháp thủ cả đời, hơn nữa bởi vì ngồi khô trong tháp, ngăn cách với đời, ngộ được chân nói, pháp lực đột nhiên tăng mạnh, về sau trở thành nhất đại tông sư, một trong mấy vị mạnh nhất nhân gian…

Đạo Uyên chân nhân sau khi nói xong, nghĩ tới một việc, hỏi Diệp Thiếu Dương: “Diệp thiên sư…”

Diệp Thiếu Dương xua tay nói: “Đừng gọi như vậy mãi, anh cứ gọi tôi Thiếu Dương đi.”

“Được, cậu gọi tên của tôi cũng được, hoặc cũng có thể gọi một tiếng đại ca. Tên của tôi là Trương Đạo Uyên.”

Khóe miệng Diệp Thiếu Dương giật giật, nghĩ đến bộ dáng Đạo Uyên chân nhân hơn một trăm tuổi

thế giới kia của mình đầu đầy tóc bạc, tiếng “đại ca” này thật đúng là có chút không gọi ra miệng được, luôn có một loại cảm giác rối loạn bối phận.

Mao Tiểu Phương cũng nói: “Nói phải, cậu và tôi cũng quen thuộc như vậy, xưng hô tên là được. Hai người gọi tôi Tiểu Phương là được.”

Tiểu Phương… Tuy đối với tiền bối có chút bất kính, nhưng Diệp Thiếu Dương thật sự cảm thấy cái tên này có chút nữ tính, lập tức nghĩ tới đầu chữ thảo “Phương” …

“Đúng rồi, Đạo Uyên… Đại ca, người vừa rồi muốn nói gì?”

Đạo Uyên sửa sang lại suy nghĩ một phen, nói: “Tôi muốn nói là, trăm năm sau, tôi đã đem Tùng Văn Cố Định Kiếm cho cậu, nếu thanh kiếm này hiện tại ở trên người cậu, cộng thêm của tôi, vậy không phải có hai thanh kiếm giống nhau như đúc, như vậy mà nói, một cây nào mới là thật?”

Diệp Thiếu Dương ngẩn ra tại chỗ. Hắn còn chưa từng cân nhắc vấn đề này…

“Tôi nghĩ, hẳn là không có vấn đề gì thực hay không thực, hai thanh đều là thật, hẳn là đều có uy lực tương tự…” Diệp Thiếu Dương sau khi suy tư một phen nói.

Mao Tiểu Phương bắt lấy bả vai Diệp Thiếu Dương, nói: “Chúng ta không nói Tùng Văn Cố Định Kiếm nữa, Thiếu Dương Tử, các Mao Sơn pháp khí kia trên người cậu, là từ thời đại này truyền thừa đến trong tay cậu, cũng chính là nói…”

Diệp Thiếu Dương đột nhiên nghĩ tới cái gì, miệng há hốc, nói không ra lời.

Mao Tiểu Phương tiếp tục nói: “Nói cách khác, trên thế giới này, đã có một thanh Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, cậu lại cầm theo một thanh tới đây…”

Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, gật gật đầu, hiện tại trên Mao Sơn, tự nhiên còn có một thanh

Thất Tinh Long Tuyền Kiếm khác, còn có Âm Dương Kinh… Diệp Thiếu Dương liếm liếm môi, nói: “Vậy thì thế nào, một thanh là của thế giới tương lai, một thanh là thuộc về hiện tại thế giới này, giống như… Không xung đột?”

Đạo Uyên chân nhân nói: “Thất Tinh Long Tuyền Kiếm là trấn son chỉ bảo của Mao Sơn cậu, chỉ có độc nhất, nói cách khác, nếu cậu đem thứ trong tay cậu đặt ở trên Mao Son, sau đó truyền lưu xuống, vậy há không phải thành hai thanh?”

Diệp Thiếu Dương giật mình.

Đạo Uyên chân nhân nói tiếp: “Ý tứ của tôi là, có vài thứ hay là nói Long Tuyền Kiểm này, rõ ràng trong lịch sử chỉ có một thanh, nếu truyền xuống hai thanh, vậy một cây dư thừa này là từ đầu đến? Sinh ra từ hư vô?”

Diệp Thiếu Dương không có cách nào trả lời vấn đề này, xác thực, nói tới, thanh Thất Tinh Long Tuyền Kiếm kia trên Mao Son, mới là một thanh thật sự truyền thừa xuống, nhưng thứ trong tay mình… Rõ ràng cũng là Thất Tinh Long Tuyền Kiếm thật sự từ trong tay sư phụ tiếp tới, tự nhiên cũng không phải giả…

Diệp Thiếu Dương nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cũng bình thường trở lại, nói: “Vấn đề này, hình như thật ra cũng không có phức tạp như vậy. Bởi vì vốn là không có logic, nếu dựa theo logic bình thường, đừng nói thanh kiếm này, ngay cả tôi cũng không nên xuất hiện ở đây, cho nên chúng ta vẫn là không cần rối rắm thứ này nữa, chỉ cần tôi có thể trở về, tất cả đều có thể trở về bình thường.”

Hai người nghĩ qua cũng thấy đúng, Diệp Thiếu Dương là người của một trăm năm sau, ở trên quan niệm khoa học dẫn trước bọn họ, còn không nghĩ thông được chuyện này, lấy tư duy bọn họ, cho dù nghĩ cả đời cũng nghĩ không hiểu, vẫn là dứt khoát không nghĩ nữa.

“Thiếu Dương Tử, tôi cảm thấy, cậu muốn về Mao Son một chuyến hay không nói một chút về tình huống của người với Vân Thu Sinh hoặc là Phục Minh Tử?” Mao Tiểu Phương đề nghị.

Diệp Thiếu Dương lắc đầu, ý niệm này, thật ra hẳn đã sớm nghĩ tới, nhưng hắn cảm thấy tạm thời không cần thiết đi, cho dù mình đưa ra pháp khí như Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, đã chứng minh thân phận của mình, lại có thể thế nào? Không có Sơn Hải An, cho dù là Mao Sơn chưởng giáo cũng không có cách nào đưa mình trở về.

Hơn nữa… Diệp Thiếu Dương thật sự có chút e ngại gặp các tổ sư gia Mao Son, bằng không để bọn họ biết tất cả có liên quan mình cùng Thanh Vân Tử, sẽ có một loại cảm giác tiết lộ thiên cơ, Diệp Thiếu Dương cũng đã quyết định chủ ý, trừ phi cần thiết, tuyệt đối không trở về Mao Sơn.

“Đúng rồi, tôi còn có mấy người bạn, rất có khả năng cũng giống tôi xuyên việt tới đây, có biện pháp nào không tìm được bọn họ?” Diệp Thiếu Dương nhớ tới chi tiết này, đem tình huống nói với bọn họ.

Hai người đều cảm thấy rất khó xử, Hoa Hạ lớn như vậy, muốn không chút manh mối tìm vài người, quả thực chính là biển rộng tìm kim.

Mao Tiểu Phương đột nhiên nhớ tới cái gì, nói: “Mấy người bạn đó của cậu, cũng đã là pháp sư, nếu bọn họ tìm được cậu mà nói, cậu cảm thấy bọn họ sẽ thông qua biện pháp gì tìm cậu?”

Diệp Thiếu Dương nghĩ nghĩ, lắc lắc đầu, một chút đầu mối cũng không có.

Mao Tiểu Phương nói: “Tôi cảm thấy, bọn họ đã là giới pháp thuật, không chừng đi tông môn chỗ mình, có thể phát phát thiếp đi tông môn của bọn họ hỏi một chút, một người là đệ tử Ngũ Đài Sơn, một người là đệ tử Lao Son phải không, đều là môn phái lớn, cũng liên hệ được.”

Đạo Uyên chân nhân nói: “Chuyện này giao cho tôi đi. Thuận tiện tôi sẽ đem tên của cậu phát ra… Ừm, điều này có chút phiền toái, hình như tìm không thấy lý do gì thích hợp.”

Ba người bắt đầu đều tự suy tư, cuối cùng Mao Tiểu Phương đột nhiên nghĩ tới một biện pháp, vỗ bả vai Diệp Thiếu Dương nói: “Tôi trái lại có biện pháp, cũng không biết Thiếu Dương Tử cậu có chịu hay không.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Chỉ cần có cơ hội, nào có cái gì không chịu, chỉ cần anh đừng bảo tôi giết người phóng hỏa là được.”

“Nói tới, thật sự chính là giết người phóng hỏa!”

Diệp Thiếu Dương ngày ra tại chỗ.

“Hắc hắc, ý tứ của tôi, là phát ra lệnh truy nã giới pháp thuật, nói cậu là tà tu, làm mọi chuyện xấu, để các đại môn phái giới pháp thuật lưu ý hành tung của cậu, đây là lý do lớn nhất, các đại môn phái tuy sẽ không dụng tâm đi tìm, nhưng tên của cậu cũng sẽ truyền khắp giới pháp thuật, nếu bằng hữu của cậu cũng đang lợi dụng lực lượng giới pháp thuật tìm cậu mà nói, rất có thể sẽ nhận được tin tức của cậu, tiến tới tìm cậu.”

Diệp Thiếu Dương nghe đề nghị này của hắn, không khỏi có chút động lòng.

Đạo Uyên chân nhân lại nói: “Biện pháp này có chút quá nguy hiểm rồi, dễ dàng dẫn lửa lên thân, đến lúc đó nhỡ đầu có cao nhân tông môn nào đó không phân tốt xấu, muốn xuống tay với Thiếu Dương Tử, chẳng phải phiền

toái?”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.