Chương trước
Chương sau
Ở cửa ải đỗ rất nhiều xe ngựa, xa phu chiếc xe này của Diệp Thiếu Dương đi xuống hỏi thăm một chút, mang về đến một cái tin tức làm người ta uể oải:

Đoạn giao giới hai tỉnh, có vài toán quân phiệt nhỏ tập hợp cùng nhau, thừa dịp chủ lực Hoàn quân bị điều động đến Bắc Kinh đánh trận, nhân cơ hội xâm chiếm, đánh với một bộ phận thủ quân ở lại An Huy.

Loại chiến tranh quy mô nhỏ này, đối với dân chúng sinh hoạt vốn không có ảnh hưởng gì lớn, nhưng khéo là, nơi hai phương giao tranh, chính là đường cái chỗ huyện thành các xe ngựa đi thông, Hoàn quân bây giờ đã đem huyện thành giới nghiêm, bất cứ xe cùng dân chúng nào cũng không thể ra khỏi thành.

Gặp đúng loại chuyện này, mọi người đều không có cách nào cả, vì thể liên ở lại huyện thành, chờ thời cuộc chuyển biến tốt.

Diệp Thiếu Dương mang theo Thúy Vân tìm một khách sạn ở lại, lượn lờ ở huyện thành, phát hiện tất cả như cũ, căn bản không có dấu hiệu chiến tranh, nhưng của thành đóng chặt, bên ngoài không phải truyền đến tiếng pháo ầm ầm, nói rõ nơi đánh trận là ở ngoài thành.

Huyện thành nhỏ này của Hoàn Nam, cũng không khác lắm với huyện Thường Thái Thúy Vân ở, nhưng bởi vì cách Tuyển Châu khá gần, bán đồ cũng đều là văn phòng tứ bảo vân vân, nhưng mua đồ nhiều, đi dạo phố lại không nhiều, trên đường còn có rất nhiều lưu Dan kéo theo cả gia đình, ở trên đường ăn xin.

Còn có một số quan binh mặc chế phục, ở trong huyện thành đi dạo khắp nơi, tùy ý kiểm tra, nghe nói là vì phòng ngừa có địch quân phái đặc vụ vào thành phá rối. Diệp Thiếu Dương cũng bị kiểm tra một lần, nhưng cũng may hắn trên người có thẻ cư dân, loại thẻ cư dân này, ở lúc ấy là tương đương với chứng minh nhân dân, bên trên có con dấu của chính phủ, chứng minh là người nào đó, nhà ở địa phương nào.

Diệp Thiếu Dương kẻ xuyên việt này, vốn trên người là không có loại vật này, nhưng lúc trước ở sau khi giúp nhà Thủ trưởng trấn tróc quỷ, ở dưới sự nhắc nhở của Thúy Vân, tìm Thu trưởng trấn làm một cái thẻ cư dân, điền địa chỉ chính là nhà Thúy Vân. Thu trưởng trấn là quan phụ mẫu một

phương, làm một cái thẻ cư dân như vậy chỉ là cái nhấc tay, cứ như vậy, Diệp Thiếu Dương ở thời

đại này coi như là có thân phận hợp pháp. Đám người Diệp Thiếu Dương ở lại huyện thành này vài ngày, Diệp Thiếu Dương lòng nóng như lửa đốt, nhưng cũng không có cách nào có thể nghĩ ra, chỉ có thể chờ suông.

Đợi tới ngày thứ năm, mã xa phu đưa bọn họ đến thật sự chờ không nổi nữa, tỏ vẻ mình không thể ở đây tiêu hao suông, muốn trở về. Các hành khách vừa nghe đều trợn tròn mắt, thiếu chút nữa đem mã xa phu đánh tơi bời một trận. Nhưng mã xa phu thái độ rất kiên quyết, cũng nguyện ý trả một bộ phận lộ phí, hơn nữa đã giúp bọn họ hỏi thăm, từ huyện thành đi ra ngoài, có đường nhỏ có thể rời khỏi An Huy, tiến vào Giang Tây, bọn họ có thể từ sơn đạo này đi qua, sau khi đến Giang Tây, lại thuê xe ngựa đi hướng mục tiêu của mỗi người.

Mọi người không có cách nào, cũng chỉ có thể nhận tiền thối, sau đó Thúy Vân dẫn đầu đàm phán với mã xa phu, cuối cùng đòi về hầu như một nửa lộ phí.

Trước khi xa phu đánh xe ngựa rời đi, cố ý nói với bọn họ một phen, con đường nọ hắn hỏi thăm ra rất dễ tìm, nhưng trên núi ngoài thành có thổ phỉ, qua đường cần phải cẩn thận, ngàn vạn đừng gặp được thổ phỉ.

Xa phu đi rồi, tám hành khách cùng nhau thương lượng một phen, có hành khách thường xuyên lui tới Hoàn Cống, đối với tình huống chung quanh là có chút quen thuộc, biết đường đi như thế nào, nhưng chính như xa phu nói, trong núi phụ cận ở mấy ổ thổ phỉ, có chút mạo hiểm, vì thế mọi người thương lượng, lúc này liền có ba hành khách tỏ vẻ không đi.

Diệp Thiếu Dương biết Thúy Vân là không muốn trở về, nghĩ nghĩ, nói: “Bằng không chị trước hết ở lại huyện thành này cho tôi, tôi tự mình đi qua làm việc, chờ xong xuôi tôi nhất định về tìm chị.”

“Không, chị đi theo cậu!” Thúy Vân rất kiên định.

“Cái này… Chị không sợ thổ phỉ?”

Thúy Vân cắn cắn môi, sau đó lắc lắc đầu. “Cậu trên đường không có người chiếu cố, chị không yên tâm.”

Diệp Thiếu Dương có chút bất đắc dĩ, khuyên cô một phen, nhưng thái độ của Thúy Vân cực kỳ kiên quyết, khiến Diệp Thiếu Dương không có cách nào cả, cuối cùng cẩn thận suy tư, cũng chỉ đành đồng ý.

Hắn đối với an nguy của Thúy Vân, trên thực tế không phải đặc biệt lo lắng, dù sao mình tuy pháp lực mất hết, quyền cước công phu vẫn là có, thật gặp được thổ phỉ, đối phó mười tên tám tên hắn là không có vấn đề. Chủ yếu nhất là lão tiên sinh kiến thức rộng rãi kia nói cho bọn họ, tuy nói là có khả năng gặp được thổ phỉ, nhưng tỷ lệ vẫn là rất nhỏ. Hơn nữa thổ phỉ nội địa cũng không hung hãn như Đông Bắc, bình thường đều là cầu tài, nhỡ đâu thực gặp phải, chỉ cần bỏ qua một bộ phận tài vật, mạng sống hẳn là không có vấn đề.

“Chỉ là…” Lão tiên sinh kia nhìn mặt Thúy Vân, nói, “Thứ lão hán mạo muội, tiểu tẩu tử bộ dạng xinh đẹp, chẳng may gặp được thổ phỉ. ”

Lão cũng không nói tiếp, nhưng ý tứ là rõ ràng, Diệp Thiếu Dương nghĩ tới từ trên TV nhìn thấy, một danh từ có chút cảm giác buồn cười: áp trại phu nhân.

Thúy Vân cười nói: “Cái này không cần lo lắng, chị có biện pháp!”

Sau khi xác định là đi sơn đạo này, đoàn người hẹn sẵn một canh giờ sau ở bên này gặp mặt, sau đó đều tự về khách sạn mình ở sửa sang lại hành lý.

Diệp Thiếu Dương sau khi ở phòng mình sửa sang lại hành lý, đi tìm Thúy Vân, kết quả Thúy Vân bảo hắn qua một lát lại đến, Diệp Thiếu Dương đại không sai biệt lắm nửa giờ, thấy cô còn chưa ra tìm mình, nhịn không được lại đi tìm cô, ở ngoài cửa đợi một hồi, trong phòng vang lên tiếng bước chân, sau đó cửa phòng mở ra, Diệp Thiếu Dương tưởng Thúy Vân, vừa muốn mở miệng, sửng sốt một phen, trước mặt là một phụ nữ trung niên dáng người mập mạp, sắc mặt biến thành màu đen, đầy tàn nhang.

“Di, ngài.” Diệp Thiếu Dương vốn muốn hỏi cô là từ đầu đến, đột nhiên lại cảm thấy có chút quen mặt, nhìn kỹ, nhất thời vui vẻ, “Ta khác, tôi thiếu chút nữa không nhận ra!”

Thúy Vân cười lên, nói: “Giống thật không?”

Diệp Thiếu Dương lại cẩn thận đánh giá một hồi, quả thật rất khó nhận ra là hóa trang nhất thời chậc chậc lấy làm lạ, hỏi cô là làm như thế nào.

“Nhà tôi trước kia từng có một người đảng cách mạng ở, là người chị, cô ấy rất trẻ tuổi xinh đẹp, nhưng vào Nam ra Bắc không có tiện, liền đem bản thân hoá trang thành bộ dáng rất xấu, chị lúc ấy cảm thấy rất thú vị, liền học cô ấy loại kỹ xảo này, thật ra không khó, những tàn nhang này, là đem đậu đen đập vụn trộn nước quấy, dán lên, trên mặt lau nước hạt kê vàng, nước hạt kê vàng sau khi khô sẽ dính da, nhìn qua giống nếp nhăn.”

“Cho nên chị vừa rồi đi trên đường mua hoa màu, là vì cái này?” Diệp Thiếu Dương cảm thấy rất thú vị, ánh mắt dùng ở trên cái eo mập mạp của cô, nói: “Vậy sao ngay cả hông cũng to rồi?

“Cái này càng thêm đơn giản, chị đem thảm bọc lại trên hông, dùng mảnh vải bọc giống một chút, là như thế

này.”

Thúy Vân cười nhìn hắn, nói: “Lần này cậu yên tâm rồi chứ, chị loại phụ nữ trung niên không có tư sắc này, thổ phỉ sẽ không để ý.”

Diệp Thiếu Dương cảm thấy cũng đúng, thổ phỉ tuy đại bộ phận đều là chó độc thân, yêu cầu đối với nữ nhân nhắm chừng thấy một chút, nhưng cũng không đến mức sẽ thích một bác gái như vậy.

Sau khi rời khỏi khách sạn, Thúy Vân lại mua một cái khăn vuông, đem một mái tóc thắt lại, nhìn qua càng giống một người phụ nữ trung niên, trên người mặc cũng là áo vải bình thường nhất phụ nữ mặc, nhìn qua chính là bác gái trung niên không bắt mắt cũng khó coi. Ở cửa ải đỗ rất nhiều xe ngựa, xa phu chiếc xe này của Diệp Thiếu Dương đi xuống hỏi thăm một chút, mang về đến một cái tin tức làm người ta uể oải:

Đoạn giao giới hai tỉnh, có vài toán quân phiệt nhỏ tập hợp cùng nhau, thừa dịp chủ lực Hoàn quân bị điều động đến Bắc Kinh đánh trận, nhân cơ hội xâm chiếm, đánh với một bộ phận thủ quân ở lại An Huy.

Loại chiến tranh quy mô nhỏ này, đối với dân chúng sinh hoạt vốn không có ảnh hưởng gì lớn, nhưng khéo là, nơi hai phương giao tranh, chính là đường cái chỗ huyện thành các xe ngựa đi thông, Hoàn quân bây giờ đã đem huyện thành giới nghiêm, bất cứ xe cùng dân chúng nào cũng không thể ra khỏi thành.

Gặp đúng loại chuyện này, mọi người đều không có cách nào cả, vì thể liên ở lại huyện thành, chờ thời cuộc chuyển biến tốt.

Diệp Thiếu Dương mang theo Thúy Vân tìm một khách sạn ở lại, lượn lờ ở huyện thành, phát hiện tất cả như cũ, căn bản không có dấu hiệu chiến tranh, nhưng của thành đóng chặt, bên ngoài không phải truyền đến tiếng pháo ầm ầm, nói rõ nơi đánh trận là ở ngoài thành.

Huyện thành nhỏ này của Hoàn Nam, cũng không khác lắm với huyện Thường Thái Thúy Vân ở, nhưng bởi vì cách Tuyển Châu khá gần, bán đồ cũng đều là văn phòng tứ bảo vân vân, nhưng mua đồ nhiều, đi dạo phố lại không nhiều, trên đường còn có rất nhiều lưu Dan kéo theo cả gia đình, ở trên đường ăn xin.

Còn có một số quan binh mặc chế phục, ở trong huyện thành đi dạo khắp nơi, tùy ý kiểm tra, nghe nói là vì phòng ngừa có địch quân phái đặc vụ vào thành phá rối. Diệp Thiếu Dương cũng bị kiểm tra một lần, nhưng cũng may hắn trên người có thẻ cư dân, loại thẻ cư dân này, ở lúc ấy là tương đương với chứng minh nhân dân, bên trên có con dấu của chính phủ, chứng minh là người nào đó, nhà ở địa phương nào.

Diệp Thiếu Dương kẻ xuyên việt này, vốn trên người là không có loại vật này, nhưng lúc trước ở sau khi giúp nhà Thủ trưởng trấn tróc quỷ, ở dưới sự nhắc nhở của Thúy Vân, tìm Thu trưởng trấn làm một cái thẻ cư dân, điền địa chỉ chính là nhà Thúy Vân. Thu trưởng trấn là quan phụ mẫu một

phương, làm một cái thẻ cư dân như vậy chỉ là cái nhấc tay, cứ như vậy, Diệp Thiếu Dương ở thời

đại này coi như là có thân phận hợp pháp. Đám người Diệp Thiếu Dương ở lại huyện thành này vài ngày, Diệp Thiếu Dương lòng nóng như lửa đốt, nhưng cũng không có cách nào có thể nghĩ ra, chỉ có thể chờ suông.

Đợi tới ngày thứ năm, mã xa phu đưa bọn họ đến thật sự chờ không nổi nữa, tỏ vẻ mình không thể ở đây tiêu hao suông, muốn trở về. Các hành khách vừa nghe đều trợn tròn mắt, thiếu chút nữa đem mã xa phu đánh tơi bời một trận. Nhưng mã xa phu thái độ rất kiên quyết, cũng nguyện ý trả một bộ phận lộ phí, hơn nữa đã giúp bọn họ hỏi thăm, từ huyện thành đi ra ngoài, có đường nhỏ có thể rời khỏi An Huy, tiến vào Giang Tây, bọn họ có thể từ sơn đạo này đi qua, sau khi đến Giang Tây, lại thuê xe ngựa đi hướng mục tiêu của mỗi người.

Mọi người không có cách nào, cũng chỉ có thể nhận tiền thối, sau đó Thúy Vân dẫn đầu đàm phán với mã xa phu, cuối cùng đòi về hầu như một nửa lộ phí.

Trước khi xa phu đánh xe ngựa rời đi, cố ý nói với bọn họ một phen, con đường nọ hắn hỏi thăm ra rất dễ tìm, nhưng trên núi ngoài thành có thổ phỉ, qua đường cần phải cẩn thận, ngàn vạn đừng gặp được thổ phỉ.

Xa phu đi rồi, tám hành khách cùng nhau thương lượng một phen, có hành khách thường xuyên lui tới Hoàn Cống, đối với tình huống chung quanh là có chút quen thuộc, biết đường đi như thế nào, nhưng chính như xa phu nói, trong núi phụ cận ở mấy ổ thổ phỉ, có chút mạo hiểm, vì thế mọi người thương lượng, lúc này liền có ba hành khách tỏ vẻ không đi.

Diệp Thiếu Dương biết Thúy Vân là không muốn trở về, nghĩ nghĩ, nói: “Bằng không chị trước hết ở lại huyện thành này cho tôi, tôi tự mình đi qua làm việc, chờ xong xuôi tôi nhất định về tìm chị.”

“Không, chị đi theo cậu!” Thúy Vân rất kiên định.

“Cái này… Chị không sợ thổ phỉ?”

Thúy Vân cắn cắn môi, sau đó lắc lắc đầu. “Cậu trên đường không có người chiếu cố, chị không yên tâm.”

Diệp Thiếu Dương có chút bất đắc dĩ, khuyên cô một phen, nhưng thái độ của Thúy Vân cực kỳ kiên quyết, khiến Diệp Thiếu Dương không có cách nào cả, cuối cùng cẩn thận suy tư, cũng chỉ đành đồng ý.

Hắn đối với an nguy của Thúy Vân, trên thực tế không phải đặc biệt lo lắng, dù sao mình tuy pháp lực mất hết, quyền cước công phu vẫn là có, thật gặp được thổ phỉ, đối phó mười tên tám tên hắn là không có vấn đề. Chủ yếu nhất là lão tiên sinh kiến thức rộng rãi kia nói cho bọn họ, tuy nói là có khả năng gặp được thổ phỉ, nhưng tỷ lệ vẫn là rất nhỏ. Hơn nữa thổ phỉ nội địa cũng không hung hãn như Đông Bắc, bình thường đều là cầu tài, nhỡ đâu thực gặp phải, chỉ cần bỏ qua một bộ phận tài vật, mạng sống hẳn là không có vấn đề.

“Chỉ là…” Lão tiên sinh kia nhìn mặt Thúy Vân, nói, “Thứ lão hán mạo muội, tiểu tẩu tử bộ dạng xinh đẹp, chẳng may gặp được thổ phỉ. ”

Lão cũng không nói tiếp, nhưng ý tứ là rõ ràng, Diệp Thiếu Dương nghĩ tới từ trên TV nhìn thấy, một danh từ có chút cảm giác buồn cười: áp trại phu nhân.

Thúy Vân cười nói: “Cái này không cần lo lắng, chị có biện pháp!”

Sau khi xác định là đi sơn đạo này, đoàn người hẹn sẵn một canh giờ sau ở bên này gặp mặt, sau đó đều tự về khách sạn mình ở sửa sang lại hành lý.

Diệp Thiếu Dương sau khi ở phòng mình sửa sang lại hành lý, đi tìm Thúy Vân, kết quả Thúy Vân bảo hắn qua một lát lại đến, Diệp Thiếu Dương đại không sai biệt lắm nửa giờ, thấy cô còn chưa ra tìm mình, nhịn không được lại đi tìm cô, ở ngoài cửa đợi một hồi, trong phòng vang lên tiếng bước chân, sau đó cửa phòng mở ra, Diệp Thiếu Dương tưởng Thúy Vân, vừa muốn mở miệng, sửng sốt một phen, trước mặt là một phụ nữ trung niên dáng người mập mạp, sắc mặt biến thành màu đen, đầy tàn nhang.

“Di, ngài.” Diệp Thiếu Dương vốn muốn hỏi cô là từ đầu đến, đột nhiên lại cảm thấy có chút quen mặt, nhìn kỹ, nhất thời vui vẻ, “Ta khác, tôi thiếu chút nữa không nhận ra!”

Thúy Vân cười lên, nói: “Giống thật không?”

Diệp Thiếu Dương lại cẩn thận đánh giá một hồi, quả thật rất khó nhận ra là hóa trang nhất thời chậc chậc lấy làm lạ, hỏi cô là làm như thế nào.

“Nhà tôi trước kia từng có một người đảng cách mạng ở, là người chị, cô ấy rất trẻ tuổi xinh đẹp, nhưng vào Nam ra Bắc không có tiện, liền đem bản thân hoá trang thành bộ dáng rất xấu, chị lúc ấy cảm thấy rất thú vị, liền học cô ấy loại kỹ xảo này, thật ra không khó, những tàn nhang này, là đem đậu đen đập vụn trộn nước quấy, dán lên, trên mặt lau nước hạt kê vàng, nước hạt kê vàng sau khi khô sẽ dính da, nhìn qua giống nếp nhăn.”

“Cho nên chị vừa rồi đi trên đường mua hoa màu, là vì cái này?” Diệp Thiếu Dương cảm thấy rất thú vị, ánh mắt dùng ở trên cái eo mập mạp của cô, nói: “Vậy sao ngay cả hông cũng to rồi?

“Cái này càng thêm đơn giản, chị đem thảm bọc lại trên hông, dùng mảnh vải bọc giống một chút, là như thế

này.”

Thúy Vân cười nhìn hắn, nói: “Lần này cậu yên tâm rồi chứ, chị loại phụ nữ trung niên không có tư sắc này, thổ phỉ sẽ không để ý.”

Diệp Thiếu Dương cảm thấy cũng đúng, thổ phỉ tuy đại bộ phận đều là chó độc thân, yêu cầu đối với nữ nhân nhắm chừng thấy một chút, nhưng cũng không đến mức sẽ thích một bác gái như vậy.

Sau khi rời khỏi khách sạn, Thúy Vân lại mua một cái khăn vuông, đem một mái tóc thắt lại, nhìn qua càng giống một người phụ nữ trung niên, trên người mặc cũng là áo vải bình thường nhất phụ nữ mặc, nhìn qua chính là bác gái trung niên không bắt mắt cũng khó coi.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.