Chương trước
Chương sau
Nhưng, phật gia có câu, ta không vào địa ngục ai vào địa ngục… Nếu có người phải vào địa ngục, vậy cũng là người đi.

Thiên Nguyệt thiền sư một cước đạp lên bả vai Tứ Bảo, lại mượn một lần khí lực, tung người bay lên, trong lòng thở phào một cái.

Một giây tiếp theo, sau lưng cảm thấy một trận đau đớn, kêu thảm một tiếng, cả người hướng phía trước mặt nằm úp sấp xuống, còn muốn giãy dụa, trên lưng lại trúng một đòn, hoàn toàn ngã vào trong lưới linh lực, ở trong tuyệt vọng quay đầu nhìn lại, La Hán Kim Thân, pháp tướng kia đối mặt

mình, trong vẻ mặt trang nghiêm mang theo một tia uy nghiêm, trong tay giơ hai cây ban lan (sặc sỡ, vằn vện) chùy, dùng sức đánh xuống.

“Sao có thể.” Thiên Nguyệt thiền sư phun ra nửa câu nói này, bị ban lan chùy đập trúng cái đầu trọc, cả người bị đập vào trong lưới linh lực.

“Ta đã biết người lão lừa trọc này sẽ chơi xấu, may mắn chưa thật sự thu hồi La Hán Kim Thân.” Tứ Bảo lúc này mới thu hồi La Hán Kim Thân. Nhưng bởi vì trong tình thế cấp bách súc lực phản kích, một hơi hết, không kịp đề khí, bản thân cũng hướng tới lưới linh lực rơi xuống.

Tứ Bảo cũng sớm đoán trước được một điểm này, hắn cũng không biết lấy pháp lực của mình có thể trốn ra hay không, nhưng hắn tình nguyện cùng chết, cũng không muốn bị người ta coi là đá kê chân.

Lúc trước bả vai bị đạp một cái, Tứ Bảo là ở trong khi té ngã làm phép khống chế La Hán Kim Thân tiến công, không kịp điều chỉnh tư thế, khi rơi xuống cũng là tư thế mặt hướng xuống dưới, mắt thấy lưới linh lực ngay tại trước mắt, khuôn mặt hầu như sắp dán lên, đột nhiên cảm thấy bắp chân căng lên, bị cái gì bắt được, cả người cũng ngừng xu thế rơi xuống phía dưới, bị xách ngược lên.

Tứ Bảo cả kinh, ngẩng đầu hướng lên trên nhìn lại, là một con thanh xà lớn, cái đuôi cuốn lấy chân

mình, ngự không phi hành. Đại thanh xà cũng nhìn hắn một cái, nói: “Bảo gia người quá nặng rồi.”

Tứ Bảo nghe thanh âm mới biết được là Tiểu Thanh, phun ra một hơi dài, nói: “Ngươi sao lại xuống dưới.”

“Thấy người ngã xuống, tới cứu người mà, nhưng lão đạo sĩ kia dây dưa, một hồi lâu ta mới để cho Tiểu Bạch ngăn trở hắn, muộn một bước nữa người đã chết rồi, Bảo gia cảm tạ ta như thế nào.”

“Được, trở về mời người ăn canh rắn.”

“Móa, ta ném người xuống nha…, kia là lão đại và hoa quả sao?”

Ánh mắt hai người xuyên qua tầng tầng lưới linh lực, tìm được bóng người Diệp Thiếu Dương và Chanh Tử. Hai người ở trung tâm của lưới linh lực, nơi đó tựa như có một không gian, hai người ngồi đưa lưng về nhau, chưa trực tiếp tiếp xúc với lưới linh lực, nhìn qua bọn họ đang làm phép, chống cự lại lưới linh lực.

“Đi cứu bọn họ sao?” Tiểu Thanh sốt ruột nói.

Tứ Bảo nhìn xung quanh một phen, từ trong đại trận mấy luồng linh khí trung tâm tạo thành, vẫn không ngừng có linh quang giao nhau hạ xuống, gia nhập trong lưới linh lực phía dưới, lắc lắc đầu nói: “Linh lực mấy ngọn núi này chất chứa, không phải sức người có thể địch lại, chúng ta đi lên trước, giúp Đạo Phong cùng nhau phá mắt trận! Bay nhanh chút!”

“Lão đại, các ngươi kiên trì nha!” Tiểu Thanh lớn tiếng kêu, lay động cái đuôi, bay lên vách núi.

“A…”

Thiên Nguyệt thiền sư phát ra tiếng kêu thảm thiết, truyền tới phía trên vách núi.

Hai bên tuy còn đang đánh nhau, nhưng càng nhiều là tình thế giằng co, Lê Son Lão Mẫu nghe thấy tiếng kêu, chạy vội tới bên cạnh vách núi, hướng phía dưới nhìn lại, Thiên Nguyệt thiền sư hoàn toàn rơi xuống ở trong lưới linh lực, tứ chi quẫy đạp, giãy chết, dùng hết khí lực cuối cùng hò hét khàn cả giọng:

“Thu hồi đại trận, để ta đi lên”

Lê Sơn Lão Mẫu quay đầu nhìn về phía Diệu Quang Tiên Tử, nói: “Thu hồi trận pháp, không bằng đại hòa thượng phải chết.”

Diệu Quang Tiên Tử nói: “Sư tỷ người đùa cái gì vậy, Bắc Đẩu Thất Tinh Trận là một chỉnh thể, một khi thu hồi, Diệp Thiếu Dương cũng sẽ chạy mất, kiếm củi ba năm thiếu một giờ!”.

Lúc trước bọn họ khuyên Đạo Phong đầu hàng, cũng là thật lòng, khi đó Đạo Phong còn chưa mở ra Huyết Hải Vạn Ma Phiên, thả ra ác quỷ, ai cũng không ngờ hắn sẽ có thủ đoạn bực này, hiện tại… Tình hình thay đổi to lớn, toàn bộ Tinh Tú hải thành một cái chiến trường khổng lồ, các loại tiếng kêu thảm thiết không dứt bên tai, đệ tử các tông phái mang đến đã chém giết không ít ác quỷ, nhưng bởi vì hoàn cảnh xấu trên số lượng, cũng đã chết và bị thương không ít lâm vào trong chiến đấu bám chân, không thể thoát thân.

Dưới loại tình huống này, nếu Đạo Phong muốn đi, không ai có thể giữ hắn lại được.

Lê Sơn Lão Mẫu tự nhiên cũng nhìn ra được tình thế, nhưng nhìn thấy Thiên Nguyệt thiền sư mạng ở sớm tối, vẫn có chút không đành lòng, nói: “Vậy để hắn chết vô ích rồi?”

“Sao lại nói là chết vô ích chứ, cái này gọi là hy sinh, chiến đấu chung quy phải có người chết.” Diệu Quang Tiên Tử vừa ngăn cản Tiểu Cửu tiến công, vừa vẻ mặt tự nhiên cười nói.

Lê Sơn Lão Mẫu không quá thích loại thái độ này của cô, nhịn không được nói: “Ngươi tựa như không để ý gì cả.”

“Nếu là sư tỷ ngươi, ta tự nhiên để ý. Ác danh của Thiên Nguyệt… Ở Xiển giáo cũng không phải ngày một ngày hai, hắn tới nơi này, nào phải vì thiên kiếp cái gì, đơn giản là ân oán cá nhân với hồ vương, muốn mượn đao giết người mà thôi.”

Nói xong nhìn thoáng qua Tiểu Cửu, “Hồ vương, Thiên Nguyệt chết, ngược lại là giúp người giải quyết một hình địch đó, còn không cảm tạ ta?”

Tiểu Cửu căn bản không để ý tới cô trêu chọc, lạnh lùng nói: “Mau thả Thiếu Dương.”

“Sợ là không được rồi.” Diệu Quang Tiên Tử cũng không liều chết cuốn lấy cô, chỉ ngăn cản thế công của cô, cùng đoàn người đứng thành một hàng, ngăn trở bát quái trận nhãn phía sau, nói: “Ta đã mở ra năng lượng lớn nhất của Bắc Đẩu Thất Tinh Trận, lang quân kia của người nhiều nhất còn có thời gian một chén trà nhỏ, nhất định phải chết không thể nghi ngờ, các ngươi sớm làm quyết đoán, nếu giúp ta bắt Đạo Phong, mọi người hóa thù thành bạn, đó là tốt nhất.”

Mọi người đương nhiên sẽ không ngốc đến mức làm như vậy, mỗi người dùng tiến công, nhìn về phía Đạo Phong.

Đạo Phong cũng nhìn thoáng qua Diệp Thiếu Dương tình thế nguy cấp phía dưới vách núi, nói: “Các ngươi không dám làm như thế. Ít nhất, các ngươi không thể giết Chanh Tử.”

Lê Sơn Lão Mẫu hừ lạnh nói: “Một âm thần của Thiên Tử điện, chúng ta vẫn là giết được.”

Đạo Phong nói: “Ngươi cứ việc giết, Xiển giáo các ngươi trước giờ là không sợ âm ty, Thôi phủ quân cũng không thể làm gì các ngươi.”

Lê Sơn Lão Mẫu cười to: “Lấy Thôi phủ quân đến áp ta sao?

Đạo Phong vừa muốn mở miệng, đột nhiên cảm thấy trên sơn đạo phía sau truyền đến một đợt di động, xoay người nhìn lại, là một vật hình dạng cây dài, từ trên sơn đạo bay tới.

Là một cột cờ thật dài, bên trên treo một lá cờ xí màu đen, từ trong đám người xuyên qua, bên trên mang theo linh khí cường đại, khiến-đám thủ sơn đệ tử từ thật xa đã cảm thấy một loại nguy cơ, lập tức chạy xa xa, các ác quỷ tử linh kia trong Huyết Hải Vạn Ma Phiên, cũng dựa vào bản năng hướng về bốn phía tránh né, nhưng bởi vì số lượng quá nhiều, có quá nhiều con không thể tránh né, ở dưới cột cờ va chạm, hồn phách lập tức vỡ vụn.

Cột cờ bất động, phi hành mãi đến trên đỉnh núi, rơi ở phía sau đám người Đạo Phong, im bặt dừng lại, căm ở trên mặt đất, cờ xí đón gió lay động.

Toàn bộ mọi người ở đây đều dùng đánh nhau, mắt không chớp nhìn lá cờ xí này, trên mặt đám người Lê Sơn Lão Mẫu lộ ra vẻ mặt khó có thể tin, cũng không phải không biết lại lịch cờ xí này, chính bởi vì biết, mới càng thêm chấn động.

“Hắn… Sao lại đến đây?” Lê Sơn Lão Mẫu lẩm bẩm. Nhưng, phật gia có câu, ta không vào địa ngục ai vào địa ngục… Nếu có người phải vào địa ngục, vậy cũng là người đi.

Thiên Nguyệt thiền sư một cước đạp lên bả vai Tứ Bảo, lại mượn một lần khí lực, tung người bay lên, trong lòng thở phào một cái.

Một giây tiếp theo, sau lưng cảm thấy một trận đau đớn, kêu thảm một tiếng, cả người hướng phía trước mặt nằm úp sấp xuống, còn muốn giãy dụa, trên lưng lại trúng một đòn, hoàn toàn ngã vào trong lưới linh lực, ở trong tuyệt vọng quay đầu nhìn lại, La Hán Kim Thân, pháp tướng kia đối mặt

mình, trong vẻ mặt trang nghiêm mang theo một tia uy nghiêm, trong tay giơ hai cây ban lan (sặc sỡ, vằn vện) chùy, dùng sức đánh xuống.

“Sao có thể.” Thiên Nguyệt thiền sư phun ra nửa câu nói này, bị ban lan chùy đập trúng cái đầu trọc, cả người bị đập vào trong lưới linh lực.

“Ta đã biết người lão lừa trọc này sẽ chơi xấu, may mắn chưa thật sự thu hồi La Hán Kim Thân.” Tứ Bảo lúc này mới thu hồi La Hán Kim Thân. Nhưng bởi vì trong tình thế cấp bách súc lực phản kích, một hơi hết, không kịp đề khí, bản thân cũng hướng tới lưới linh lực rơi xuống.

Tứ Bảo cũng sớm đoán trước được một điểm này, hắn cũng không biết lấy pháp lực của mình có thể trốn ra hay không, nhưng hắn tình nguyện cùng chết, cũng không muốn bị người ta coi là đá kê chân.

Lúc trước bả vai bị đạp một cái, Tứ Bảo là ở trong khi té ngã làm phép khống chế La Hán Kim Thân tiến công, không kịp điều chỉnh tư thế, khi rơi xuống cũng là tư thế mặt hướng xuống dưới, mắt thấy lưới linh lực ngay tại trước mắt, khuôn mặt hầu như sắp dán lên, đột nhiên cảm thấy bắp chân căng lên, bị cái gì bắt được, cả người cũng ngừng xu thế rơi xuống phía dưới, bị xách ngược lên.

Tứ Bảo cả kinh, ngẩng đầu hướng lên trên nhìn lại, là một con thanh xà lớn, cái đuôi cuốn lấy chân

mình, ngự không phi hành. Đại thanh xà cũng nhìn hắn một cái, nói: “Bảo gia người quá nặng rồi.”

Tứ Bảo nghe thanh âm mới biết được là Tiểu Thanh, phun ra một hơi dài, nói: “Ngươi sao lại xuống dưới.”

“Thấy người ngã xuống, tới cứu người mà, nhưng lão đạo sĩ kia dây dưa, một hồi lâu ta mới để cho Tiểu Bạch ngăn trở hắn, muộn một bước nữa người đã chết rồi, Bảo gia cảm tạ ta như thế nào.”

“Được, trở về mời người ăn canh rắn.”

“Móa, ta ném người xuống nha…, kia là lão đại và hoa quả sao?”

Ánh mắt hai người xuyên qua tầng tầng lưới linh lực, tìm được bóng người Diệp Thiếu Dương và Chanh Tử. Hai người ở trung tâm của lưới linh lực, nơi đó tựa như có một không gian, hai người ngồi đưa lưng về nhau, chưa trực tiếp tiếp xúc với lưới linh lực, nhìn qua bọn họ đang làm phép, chống cự lại lưới linh lực.

“Đi cứu bọn họ sao?” Tiểu Thanh sốt ruột nói.

Tứ Bảo nhìn xung quanh một phen, từ trong đại trận mấy luồng linh khí trung tâm tạo thành, vẫn không ngừng có linh quang giao nhau hạ xuống, gia nhập trong lưới linh lực phía dưới, lắc lắc đầu nói: “Linh lực mấy ngọn núi này chất chứa, không phải sức người có thể địch lại, chúng ta đi lên trước, giúp Đạo Phong cùng nhau phá mắt trận! Bay nhanh chút!”

“Lão đại, các ngươi kiên trì nha!” Tiểu Thanh lớn tiếng kêu, lay động cái đuôi, bay lên vách núi.

“A…”

Thiên Nguyệt thiền sư phát ra tiếng kêu thảm thiết, truyền tới phía trên vách núi.

Hai bên tuy còn đang đánh nhau, nhưng càng nhiều là tình thế giằng co, Lê Son Lão Mẫu nghe thấy tiếng kêu, chạy vội tới bên cạnh vách núi, hướng phía dưới nhìn lại, Thiên Nguyệt thiền sư hoàn toàn rơi xuống ở trong lưới linh lực, tứ chi quẫy đạp, giãy chết, dùng hết khí lực cuối cùng hò hét khàn cả giọng:

“Thu hồi đại trận, để ta đi lên”

Lê Sơn Lão Mẫu quay đầu nhìn về phía Diệu Quang Tiên Tử, nói: “Thu hồi trận pháp, không bằng đại hòa thượng phải chết.”

Diệu Quang Tiên Tử nói: “Sư tỷ người đùa cái gì vậy, Bắc Đẩu Thất Tinh Trận là một chỉnh thể, một khi thu hồi, Diệp Thiếu Dương cũng sẽ chạy mất, kiếm củi ba năm thiếu một giờ!”.

Lúc trước bọn họ khuyên Đạo Phong đầu hàng, cũng là thật lòng, khi đó Đạo Phong còn chưa mở ra Huyết Hải Vạn Ma Phiên, thả ra ác quỷ, ai cũng không ngờ hắn sẽ có thủ đoạn bực này, hiện tại… Tình hình thay đổi to lớn, toàn bộ Tinh Tú hải thành một cái chiến trường khổng lồ, các loại tiếng kêu thảm thiết không dứt bên tai, đệ tử các tông phái mang đến đã chém giết không ít ác quỷ, nhưng bởi vì hoàn cảnh xấu trên số lượng, cũng đã chết và bị thương không ít lâm vào trong chiến đấu bám chân, không thể thoát thân.

Dưới loại tình huống này, nếu Đạo Phong muốn đi, không ai có thể giữ hắn lại được.

Lê Sơn Lão Mẫu tự nhiên cũng nhìn ra được tình thế, nhưng nhìn thấy Thiên Nguyệt thiền sư mạng ở sớm tối, vẫn có chút không đành lòng, nói: “Vậy để hắn chết vô ích rồi?”

“Sao lại nói là chết vô ích chứ, cái này gọi là hy sinh, chiến đấu chung quy phải có người chết.” Diệu Quang Tiên Tử vừa ngăn cản Tiểu Cửu tiến công, vừa vẻ mặt tự nhiên cười nói.

Lê Sơn Lão Mẫu không quá thích loại thái độ này của cô, nhịn không được nói: “Ngươi tựa như không để ý gì cả.”

“Nếu là sư tỷ ngươi, ta tự nhiên để ý. Ác danh của Thiên Nguyệt… Ở Xiển giáo cũng không phải ngày một ngày hai, hắn tới nơi này, nào phải vì thiên kiếp cái gì, đơn giản là ân oán cá nhân với hồ vương, muốn mượn đao giết người mà thôi.”

Nói xong nhìn thoáng qua Tiểu Cửu, “Hồ vương, Thiên Nguyệt chết, ngược lại là giúp người giải quyết một hình địch đó, còn không cảm tạ ta?”

Tiểu Cửu căn bản không để ý tới cô trêu chọc, lạnh lùng nói: “Mau thả Thiếu Dương.”

“Sợ là không được rồi.” Diệu Quang Tiên Tử cũng không liều chết cuốn lấy cô, chỉ ngăn cản thế công của cô, cùng đoàn người đứng thành một hàng, ngăn trở bát quái trận nhãn phía sau, nói: “Ta đã mở ra năng lượng lớn nhất của Bắc Đẩu Thất Tinh Trận, lang quân kia của người nhiều nhất còn có thời gian một chén trà nhỏ, nhất định phải chết không thể nghi ngờ, các ngươi sớm làm quyết đoán, nếu giúp ta bắt Đạo Phong, mọi người hóa thù thành bạn, đó là tốt nhất.”

Mọi người đương nhiên sẽ không ngốc đến mức làm như vậy, mỗi người dùng tiến công, nhìn về phía Đạo Phong.

Đạo Phong cũng nhìn thoáng qua Diệp Thiếu Dương tình thế nguy cấp phía dưới vách núi, nói: “Các ngươi không dám làm như thế. Ít nhất, các ngươi không thể giết Chanh Tử.”

Lê Sơn Lão Mẫu hừ lạnh nói: “Một âm thần của Thiên Tử điện, chúng ta vẫn là giết được.”

Đạo Phong nói: “Ngươi cứ việc giết, Xiển giáo các ngươi trước giờ là không sợ âm ty, Thôi phủ quân cũng không thể làm gì các ngươi.”

Lê Sơn Lão Mẫu cười to: “Lấy Thôi phủ quân đến áp ta sao?

Đạo Phong vừa muốn mở miệng, đột nhiên cảm thấy trên sơn đạo phía sau truyền đến một đợt di động, xoay người nhìn lại, là một vật hình dạng cây dài, từ trên sơn đạo bay tới.

Là một cột cờ thật dài, bên trên treo một lá cờ xí màu đen, từ trong đám người xuyên qua, bên trên mang theo linh khí cường đại, khiến-đám thủ sơn đệ tử từ thật xa đã cảm thấy một loại nguy cơ, lập tức chạy xa xa, các ác quỷ tử linh kia trong Huyết Hải Vạn Ma Phiên, cũng dựa vào bản năng hướng về bốn phía tránh né, nhưng bởi vì số lượng quá nhiều, có quá nhiều con không thể tránh né, ở dưới cột cờ va chạm, hồn phách lập tức vỡ vụn.

Cột cờ bất động, phi hành mãi đến trên đỉnh núi, rơi ở phía sau đám người Đạo Phong, im bặt dừng lại, căm ở trên mặt đất, cờ xí đón gió lay động.

Toàn bộ mọi người ở đây đều dùng đánh nhau, mắt không chớp nhìn lá cờ xí này, trên mặt đám người Lê Sơn Lão Mẫu lộ ra vẻ mặt khó có thể tin, cũng không phải không biết lại lịch cờ xí này, chính bởi vì biết, mới càng thêm chấn động.

“Hắn… Sao lại đến đây?” Lê Sơn Lão Mẫu lẩm bẩm.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.