Chương trước
Chương sau
“Ta biết.” Diệp Thiếu Dương vận chuyển cương khí, hội tụ ở trên chân, dùng sức nghiền xuống.

Cái gì pháp thuật công hội, cái gì tổ huấn giới pháp thuật! Cho dù hắn là môn nhân đại đế, cũng không cách nào dao động sát ý trong lòng Diệp Thiếu Dương.

“A”.

Theo Diệp Thiếu Dương rống to, hai mắt Sở Vân lồi ra, xương bị đập vụn phát ra tiếng kẽo kẹt, đầu trực tiếp bị đạp vỡ, sau đó chuyện quỷ dị đã xảy ra. Sở Vân chưa biến thành một thi thể, mà là cả người héo rút, dần dần hóa thành một bãi huyết tương, sau đó nhanh chóng bốc hơi, không có hồn phách tràn ra, ngay cả tinh phách cũng không có.

Quả nhiên không phải người của thế giới này.

Suy nghĩ này hiện lên trong lòng Diệp Thiếu Dương, hắn xoay người đi về phía bên người Tạ Vũ Tình, hai tay từ trên mặt đất ôm cô lên.

Tạ Vũ Tình chưa chết, cô còn có thần trí, một màn lúc trước bị cô nhìn thấy, thanh âm mỏng manh hướng Diệp Thiếu Dương nói: “Cậu thật sự gây họa rồi sao?”

“Vì chị, cho dù đắc tội thiên hạ, lại thế nào?”

Diệp Thiếu Dương cẩn thận đem cô ôm vào trong lòng, từ cổng tò vò đi ra ngoài.

Từng tiếng kêu thảm thiết từ bên người truyền đến, là Chanh Tử ở chém giết ba pháp sư kia, Diệp Thiếu Dương đầu cũng không quay, bước như bay hướng tới ngoài cửa chạy đi.

Chanh Tử chém giết xong ba người, đuổi theo hắn phục mệnh, thấy Tạ Vũ Tình được hắn ôm vào trong lòng, nhìn thấy vết thương ở bụng cô cùng sắc mặt tái nhợt, bị dọa ngốc ngay tại chỗ, nháy mắt đã hiểu Diệp Thiếu Dương vì sao muốn giết chết ba người kia.

“Anh đi bệnh viện, em đi, lưu lại một người sống.”

“Em biết!” Chanh Tử không đợi hắn nói chuyện, nghiến răng một cái, phi thân chạy đi nhà lầu, lao về phía bụi cỏ đối diện, tìm được mấy pháp sư tà tu bị cô đả thương dùng quỷ thuật vây khốn kia. Vốn cô là cố ý lưu lại bọn họ, chờ Diệp Thiếu Dương xử trí, bây giờ cô biết xử trí ra sao rồi. Những kẻ này đều là sinh linh nhân gian, nếu Diệp Thiếu Dương tự mình động thủ giết bọn hắn đã mất đi năng lực phản kháng, hậu quả rất nghiêm trọng.

Cô thân là phó đề hạt sứ Thiên tử điện, giết bọn họ cũng sẽ xúc phạm âm luật, nhưng cái gọi là sẻ chia lo lắng cho chủ nhân, khiến cô không có chút do dự nào cả, huống chi chính là những người này làm cho Tạ Vũ Tình bị thương nặng, sống chết không biết… Từ góc độ thù riêng, cô cũng sẽ không nương tay.

Vài tiếng kêu thảm thiết ở trong bụi cỏ truyền đến. Diệp Thiếu Dương không quay đầu lại, ôm Tạ Vũ Tình một đường chạy vội.

“Thiếu Dương… Cậu đừng, tôi còn có một câu muốn nói với cậu… Cho tôi chút thời gian.”

“Ngươi mất máu quá nhiều, phải đi bệnh viện!” Diệp Thiếu Dương không cho phân trần. Tuy nói mình dùng Cố Hồn Phù phong ấn hồn phách của cô, nhưng nếu cơ năng thân thể tổn thương nghiêm trọng, người vẫn phải chết không thể nghi ngờ, nhiều nhất chính là trở thành quỷ thi…

Tạ Vũ Tình nói: “Cậu đừng, tôi lúc trước đã báo cảnh sát, bọn họ sắp chạy tới rồi… Tôi ngồi xe trở về là được, lắc lư như vậy, tôi sợ…”

Diệp Thiếu Dương nghe cô nói như vậy, vội vàng đứng lại, cúi đầu nhìn cô, nước mắt nhỏ từng giọt xuống ở trên mặt của cô.

“Nói cho tôi biết, tôi có thể làm cái gì?”

Ở dưới yêu cầu của cô, Diệp Thiếu Dương đành phải đem cô đặt ở trên mặt đất, mình ngồi ở bên cạnh cô, một bàn tay ôm thân thể của cô, tay kia nắm lấy tay cô.

Tạ Vũ Tình cũng chăm chú nhìn hắn, vươn một tay, lau đi nước mắt cho mắt, “Cậu hối hận sao? Vì tôi giết người, gây ra họa lớn bằng trời.”

Diệp Thiếu Dương lắc đầu, “Tôi chỉ hối hận quá khinh địch, khiến chị…”

“Cái này không trách cậu.” Tạ Vũ Tình nắm chặt tay hắn. “Giờ khắc này, tôi rất vui vẻ, thật ra… Tôi có một câu muốn nói cho cậu.”

Trong lòng Diệp Thiếu Dương lộp bộp một cái, lập tức nghĩ tới hai chữ: trăn trối. Lập tức lắc đầu, “Chị còn c nhìn lại, ở trong một mảng máu thịt mơ hồ, thấy được một vật quen thuộc: Diệt Linh Đinh.

Bị kẹt ở trên quần, phía dưới là máu thịt mơ hồ, đã kết vảy.

“Thiếu Dương, tôi không chết được…” Tạ Vũ Tình hướng hắn lộ ra một nụ cười quỷ quái.

Đầu óc Diệp Thiếu Dương nhất thời có chút ngắn tũn, thất thanh nói:

“Tình huống gì vậy?”

“Viên đạn kia, vừa lúc bắn vào trên Diệt Linh Đinh, tôi bị thương, thật ra là lực va chạm của viên đạn đem bụng chấn bị thương, viên đạn chưa bắn vào, chưa trí mạng…”

Khóe miệng Diệp Thiếu Dương tách ra, lại lần nữa nhìn nhìn tình huống vết thương, quả thực giống như cô nói… Một cơn mừng như điên nháy mắt tràn đầy trái tim Diệp Thiếu Dương, không để ý tất cả cúi người xuống, hôn môi Tạ Vũ Tình.

Đột nhiên lại nghĩ tới cái gì, buông cô ra, cười nói: “Chị nha, thì ra chị luôn luôn gạt tôi!”

Tạ Vũ Tình nói: “Mới đầu tôi thật sự không biết, nhưng chỉ có đau đớn, hơn nữa lại bị thương, căn bản không biết tình huống, sau đó tôi dần dần mới ý thức được không thích hợp, đưa tay sờ một phen, mới phán đoán ra chuyện là thế nào… Tôi muốn bảo cậu đừng giết người, nhưng không còn kịp nữa.”

“Khi nào xác định?”

“Chính là vừa xong, lúc cậu ôm tôi trở về.” Tạ Vũ Tình thở dài, “Tôi nếu là sớm phát hiện, cậu và Chanh Tử cũng không cần vì tôi mà giết người.”

“Có sao đâu, những người này vốn đáng chết.” Diệp Thiếu Dương hoàn toàn không thèm để ý, chỉ cần Tạ Vũ Tình không có việc gì, tất cả cái khác hắn đều không để ý nữa. Hắn hiện tại chỉ biết là, Tạ Vũ Tình không phải chết, thật tốt.

Đột nhiên nghĩ đến cái gì, Diệp Thiếu Dương ngạc nhiên hỏi: “Chị không phải đem Diệt Linh Đinh đặt ở trong túi sao, sao lại nhét ở lưng quần?”

Tạ Vũ Tình có chút đỏ mặt, nói: “Vốn là đựng ở trong túi, nhưng tôi lúc ấy nghĩ lại, quần áo này của tôi túi quá lớn, sợ không cẩn thận đánh rơi, dứt khoát nhét ở trên quần… Không ngờ lại đã cứu tôi một mạng.”

Diệp Thiếu Dương không nói nên lời cười lên, lau nước mắt. Tạ Vũ Tình nói: “Cậu khóc rồi.”

“Bị chị chọc tức.” Diệp Thiếu Dương thè lưỡi, đột nhiên nghĩ đến cái gì, nói: “Lúc trước chị nói cái gì nhỉ, bảo tôi ăn bánh bao thịt lớn của chị.”

Tạ Vũ Tình đỏ mặt, nói: “Nói bậy bạ gì đó, tôi là nói mời cậu ăn bánh bao thịt lớn!”

Diệp Thiếu Dương cười hắc hắc, hướng trước ngực cô nhìn lại.

“Đừng lung tung, tôi tuy không chết được, nhưng chảy không ít máu, bây giờ thân thể yếu… Đó không phải viên đạn bình thường, lực đánh vào quá mạnh, bằng không sẽ không đem tôi chấn bị thương thành bộ dạng này.”

Diệp Thiếu Dương nghe cô nói đến cái này, cẩn thận suy nghĩ, nhíu mày lại, nói: “Không đúng nha, tôi nhớ rõ chị sau đó lại trúng mấy phát súng…”

“Là tôi…” Một thanh âm ở sau người u ám vang lên.

Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn, là Trác Nhã, quỳ gối chỗ phía sau mình mấy chục mét.

Lúc trước mình chỉ lo ôm Tạ Vũ Tình chạy vội, ngược lại quên mất cô ấy. Vốn cô ấy bị Sở Vân vây khốn, Sở Vân đã chết, pháp lực mất đi hiệu lực, cô tự nhiên cũng thoát vây. “Ta biết.” Diệp Thiếu Dương vận chuyển cương khí, hội tụ ở trên chân, dùng sức nghiền xuống.

Cái gì pháp thuật công hội, cái gì tổ huấn giới pháp thuật! Cho dù hắn là môn nhân đại đế, cũng không cách nào dao động sát ý trong lòng Diệp Thiếu Dương.

“A”.

Theo Diệp Thiếu Dương rống to, hai mắt Sở Vân lồi ra, xương bị đập vụn phát ra tiếng kẽo kẹt, đầu trực tiếp bị đạp vỡ, sau đó chuyện quỷ dị đã xảy ra. Sở Vân chưa biến thành một thi thể, mà là cả người héo rút, dần dần hóa thành một bãi huyết tương, sau đó nhanh chóng bốc hơi, không có hồn phách tràn ra, ngay cả tinh phách cũng không có.

Quả nhiên không phải người của thế giới này.

Suy nghĩ này hiện lên trong lòng Diệp Thiếu Dương, hắn xoay người đi về phía bên người Tạ Vũ Tình, hai tay từ trên mặt đất ôm cô lên.

Tạ Vũ Tình chưa chết, cô còn có thần trí, một màn lúc trước bị cô nhìn thấy, thanh âm mỏng manh hướng Diệp Thiếu Dương nói: “Cậu thật sự gây họa rồi sao?”

“Vì chị, cho dù đắc tội thiên hạ, lại thế nào?”

Diệp Thiếu Dương cẩn thận đem cô ôm vào trong lòng, từ cổng tò vò đi ra ngoài.

Từng tiếng kêu thảm thiết từ bên người truyền đến, là Chanh Tử ở chém giết ba pháp sư kia, Diệp Thiếu Dương đầu cũng không quay, bước như bay hướng tới ngoài cửa chạy đi.

Chanh Tử chém giết xong ba người, đuổi theo hắn phục mệnh, thấy Tạ Vũ Tình được hắn ôm vào trong lòng, nhìn thấy vết thương ở bụng cô cùng sắc mặt tái nhợt, bị dọa ngốc ngay tại chỗ, nháy mắt đã hiểu Diệp Thiếu Dương vì sao muốn giết chết ba người kia.

“Anh đi bệnh viện, em đi, lưu lại một người sống.”

“Em biết!” Chanh Tử không đợi hắn nói chuyện, nghiến răng một cái, phi thân chạy đi nhà lầu, lao về phía bụi cỏ đối diện, tìm được mấy pháp sư tà tu bị cô đả thương dùng quỷ thuật vây khốn kia. Vốn cô là cố ý lưu lại bọn họ, chờ Diệp Thiếu Dương xử trí, bây giờ cô biết xử trí ra sao rồi. Những kẻ này đều là sinh linh nhân gian, nếu Diệp Thiếu Dương tự mình động thủ giết bọn hắn đã mất đi năng lực phản kháng, hậu quả rất nghiêm trọng.

Cô thân là phó đề hạt sứ Thiên tử điện, giết bọn họ cũng sẽ xúc phạm âm luật, nhưng cái gọi là sẻ chia lo lắng cho chủ nhân, khiến cô không có chút do dự nào cả, huống chi chính là những người này làm cho Tạ Vũ Tình bị thương nặng, sống chết không biết… Từ góc độ thù riêng, cô cũng sẽ không nương tay.

Vài tiếng kêu thảm thiết ở trong bụi cỏ truyền đến. Diệp Thiếu Dương không quay đầu lại, ôm Tạ Vũ Tình một đường chạy vội.

“Thiếu Dương… Cậu đừng, tôi còn có một câu muốn nói với cậu… Cho tôi chút thời gian.”

“Ngươi mất máu quá nhiều, phải đi bệnh viện!” Diệp Thiếu Dương không cho phân trần. Tuy nói mình dùng Cố Hồn Phù phong ấn hồn phách của cô, nhưng nếu cơ năng thân thể tổn thương nghiêm trọng, người vẫn phải chết không thể nghi ngờ, nhiều nhất chính là trở thành quỷ thi…

Tạ Vũ Tình nói: “Cậu đừng, tôi lúc trước đã báo cảnh sát, bọn họ sắp chạy tới rồi… Tôi ngồi xe trở về là được, lắc lư như vậy, tôi sợ…”

Diệp Thiếu Dương nghe cô nói như vậy, vội vàng đứng lại, cúi đầu nhìn cô, nước mắt nhỏ từng giọt xuống ở trên mặt của cô.

“Nói cho tôi biết, tôi có thể làm cái gì?”

Ở dưới yêu cầu của cô, Diệp Thiếu Dương đành phải đem cô đặt ở trên mặt đất, mình ngồi ở bên cạnh cô, một bàn tay ôm thân thể của cô, tay kia nắm lấy tay cô.

Tạ Vũ Tình cũng chăm chú nhìn hắn, vươn một tay, lau đi nước mắt cho mắt, “Cậu hối hận sao? Vì tôi giết người, gây ra họa lớn bằng trời.”

Diệp Thiếu Dương lắc đầu, “Tôi chỉ hối hận quá khinh địch, khiến chị…”

“Cái này không trách cậu.” Tạ Vũ Tình nắm chặt tay hắn. “Giờ khắc này, tôi rất vui vẻ, thật ra… Tôi có một câu muốn nói cho cậu.”

Trong lòng Diệp Thiếu Dương lộp bộp một cái, lập tức nghĩ tới hai chữ: trăn trối. Lập tức lắc đầu, “Chị còn c nhìn lại, ở trong một mảng máu thịt mơ hồ, thấy được một vật quen thuộc: Diệt Linh Đinh.

Bị kẹt ở trên quần, phía dưới là máu thịt mơ hồ, đã kết vảy.

“Thiếu Dương, tôi không chết được…” Tạ Vũ Tình hướng hắn lộ ra một nụ cười quỷ quái.

Đầu óc Diệp Thiếu Dương nhất thời có chút ngắn tũn, thất thanh nói:

“Tình huống gì vậy?”

“Viên đạn kia, vừa lúc bắn vào trên Diệt Linh Đinh, tôi bị thương, thật ra là lực va chạm của viên đạn đem bụng chấn bị thương, viên đạn chưa bắn vào, chưa trí mạng…”

Khóe miệng Diệp Thiếu Dương tách ra, lại lần nữa nhìn nhìn tình huống vết thương, quả thực giống như cô nói… Một cơn mừng như điên nháy mắt tràn đầy trái tim Diệp Thiếu Dương, không để ý tất cả cúi người xuống, hôn môi Tạ Vũ Tình.

Đột nhiên lại nghĩ tới cái gì, buông cô ra, cười nói: “Chị nha, thì ra chị luôn luôn gạt tôi!”

Tạ Vũ Tình nói: “Mới đầu tôi thật sự không biết, nhưng chỉ có đau đớn, hơn nữa lại bị thương, căn bản không biết tình huống, sau đó tôi dần dần mới ý thức được không thích hợp, đưa tay sờ một phen, mới phán đoán ra chuyện là thế nào… Tôi muốn bảo cậu đừng giết người, nhưng không còn kịp nữa.”

“Khi nào xác định?”

“Chính là vừa xong, lúc cậu ôm tôi trở về.” Tạ Vũ Tình thở dài, “Tôi nếu là sớm phát hiện, cậu và Chanh Tử cũng không cần vì tôi mà giết người.”

“Có sao đâu, những người này vốn đáng chết.” Diệp Thiếu Dương hoàn toàn không thèm để ý, chỉ cần Tạ Vũ Tình không có việc gì, tất cả cái khác hắn đều không để ý nữa. Hắn hiện tại chỉ biết là, Tạ Vũ Tình không phải chết, thật tốt.

Đột nhiên nghĩ đến cái gì, Diệp Thiếu Dương ngạc nhiên hỏi: “Chị không phải đem Diệt Linh Đinh đặt ở trong túi sao, sao lại nhét ở lưng quần?”

Tạ Vũ Tình có chút đỏ mặt, nói: “Vốn là đựng ở trong túi, nhưng tôi lúc ấy nghĩ lại, quần áo này của tôi túi quá lớn, sợ không cẩn thận đánh rơi, dứt khoát nhét ở trên quần… Không ngờ lại đã cứu tôi một mạng.”

Diệp Thiếu Dương không nói nên lời cười lên, lau nước mắt. Tạ Vũ Tình nói: “Cậu khóc rồi.”

“Bị chị chọc tức.” Diệp Thiếu Dương thè lưỡi, đột nhiên nghĩ đến cái gì, nói: “Lúc trước chị nói cái gì nhỉ, bảo tôi ăn bánh bao thịt lớn của chị.”

Tạ Vũ Tình đỏ mặt, nói: “Nói bậy bạ gì đó, tôi là nói mời cậu ăn bánh bao thịt lớn!”

Diệp Thiếu Dương cười hắc hắc, hướng trước ngực cô nhìn lại.

“Đừng lung tung, tôi tuy không chết được, nhưng chảy không ít máu, bây giờ thân thể yếu… Đó không phải viên đạn bình thường, lực đánh vào quá mạnh, bằng không sẽ không đem tôi chấn bị thương thành bộ dạng này.”

Diệp Thiếu Dương nghe cô nói đến cái này, cẩn thận suy nghĩ, nhíu mày lại, nói: “Không đúng nha, tôi nhớ rõ chị sau đó lại trúng mấy phát súng…”

“Là tôi…” Một thanh âm ở sau người u ám vang lên.

Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn, là Trác Nhã, quỳ gối chỗ phía sau mình mấy chục mét.

Lúc trước mình chỉ lo ôm Tạ Vũ Tình chạy vội, ngược lại quên mất cô ấy. Vốn cô ấy bị Sở Vân vây khốn, Sở Vân đã chết, pháp lực mất đi hiệu lực, cô tự nhiên cũng thoát vây.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.