Chương trước
Chương sau
Tứ Bảo cả giận nói: “Sao, các ngươi còn muốn động thủ với ta hay sao, chỉ Chúng Các phái đó của các ngươi, ta xem như nhìn thấu rồi, một đám người tham sống sợ chết, gặp được tà vật chạy nhanh nhất, hiện tại lại bắt đầu diễn với ta phải không?”

Nhớ tới hành vi trước đó của đám Chúng Các đệ tử này, Tứ Bảo cũng tức không biết đánh vào đâu.

“Chúng Các phái, trước kia không phải như thế.” Một thanh âm bình tĩnh, từ trong đám người truyền đến.

Tứ Bảo chăm chú nhìn lại, là tiểu đạo sĩ lúc trước đưa ra các loại chủ ý, lập tức đem hắn kéo qua, vỗ bả vai nói: “Cậu thật sự không tệ, không giống với bọn họ, cậu tên là gì.”

“Chung Trạch Văn.” Tiểu đạo sĩ trả lời.

Tứ Bảo nói: “Tôi không hiểu, cậu tiểu tử này làm người rất khá, vì sao phải đi theo bọn họ lăn lộn?”

Chung Trạch Văn cúi đầu, nhìn vài vị sư huynh giận mà không dám nói gì một cái,1thấp giọng nói: “Đại sư, nếu tôi có thể sống sót trở về, chuyện này chậm rãi nói cho anh.”

Tứ Bảo cười nói: “Cậu theo tôi lăn lộn, yên tâm, tôi khẳng định khiến cậu khỏe mạnh đi ra ngoài.”

Tiếp theo lại tự hỏi về đề tài lúc trước, hỏi mấy quỷ hồn: “Một nam một nữ là có ý tứ gì?”

Có quỷ hồn trả lời: “Là hai đạo sĩ, chúng tôi cũng chưa từng nhìn thấy như thế nào cả, là Đại Tế Ti mời đến, sau khi xây xong cổ mộ, bọn họ cũng bị nhốt trong cổ mộ, trở thành một lực lượng trấn thủ cổ mộ.”

“Bị nhốt trong cổ mộ?” Tứ Bảo giật mình, “Bọn họ đấu không lại Đại Tế Ti?”

“Đấu không lại, Đại Tế Ti thần thông quảng đại, không có pháp sư nào là đối thủ của hắn.”

Quỷ hồn gục ở trước mặt Tứ Bảo, dập đầu nói: “Đại pháp sư, mấy người mau trở về đi, tuyệt đối đừng đi Thủy Tinh Môn, Đại Tế Ti nhất định ở trong Thủy Tinh Môn5bố trí mai phục mạnh nhất, đi nhất định phải chết không thể nghi ngờ!”

Một quỷ hồn khác cũng nói: “Nếu thật là đã chết cũng không tệ lắm, chỉ sợ là không chết được, hồn phách bị bắt, giống chúng tôi, bị nhốt mấy trăm năm…”

Tứ Bảo cám ơn, lại hỏi bọn họ một số tình huống. Mấy giáo đồ này năm đó đều là khổ lực bình thường nhất xây dựng cổ mộ, hơn nữa chỉ xây một khu này, đối với tình huống nơi khác cũng không quen thuộc, cũng không cung cấp được thêm đầu mối gì mới. Mấy đạo sĩ Chúng Các phái trái lại ra sức hỏi bọn họ có từng thấy Ngư Trường Kiếm hay không.

Mấy giáo đồ tỏ vẻ mình vẫn luôn bị nhốt ở trong cơ thể Mã Hổ Tử, cũng không biết chuyện xảy ra trong những năm về sau.

Lâm Tam Sinh nhíu mày nói: “Không đúng, sau đó ít nhất còn có hai ba nhóm xuống mộ, chẳng lẽ đều không đi ngang qua nơi này của mấy người? Bằng3không vì sao không gặp được những cơ quan này, cũng không gặp Mã Hổ Tử?”

Các quỷ hồn đối với điều này đương nhiên không biết, Tứ Bảo và Lâm Tam Sinh đoán, những người đó tám phần là phát hiện con đường kia Diệp Thiếu Dương bọn họ đi, từ bên đó đi Thủy Tinh Môn.

“Được rồi, các ngươi cũng không dễ dàng, mau đi âm ty đưa tin đi, ta siêu độ các ngươi.”

Đi âm ty đưa tin, là chuyện mấy quỷ hồn này mấy trăm năm qua tha thiết ước mơ, nghe thấy Tứ Bảo nói như vậy, kích động đến mức vái lạy một lần nữa.

Tứ Bảo lấy ra một chiếc lá bồ đề vàng, nâng trong tay, niệm lên Vãng Sinh Chú, lá bồ đề vàng bắn ra phật quang, đem mấy quỷ hồn thu ở trong đó, mở khe hở hư không, đem mấy quỷ hồn đưa đi Quỷ Vực.

Tứ Bảo mặt mỉm cười. Với hắn mà nói, mỗi lần khai quang làm phép, thống khoái nhất chỉ có hai việc: đánh bại đối thủ3cường đại, cùng siêu độ quỷ hồn chịu khổ.

Có thể cứu những con quỷ đáng thương này, bản thân đã là một chuyện phi thường có cảm giác thành tựu.

Tiễn bước bọn họ, Tứ Bảo và Lâm Tam Sinh thương lượng một phen, quái vật bươm bướm vốn nên là cửa ải tiếp theo phải đối phó đã chết ở đây, con đường phía trước coi như là bớt một chướng ngại, bọn họ quyết định tiếp tục đi xuống, đến Thủy Tinh Môn hội hợp với Diệp Thiếu Dương.

“Phành!”

Diệp Thiếu Dương tay bắt pháp quyết, đem một con cương thi vỗ bay, thấy trong nước ao đầu người nhấp nhô, trong lòng ít nhiều cũng có chút sợ hãi.

Đám cương thi này, là ở sau khi ngũ hành thi thức tỉnh, đột nhiên từ trong nước ao toát ra, Diệp Thiếu Dương hoài nghi chúng nó rất có thể là lấy ngũ hành thi cầm đầu, nghe thấy nó triệu hồi mới hiện thân đi ra, nhưng trước mắt không có thời gian đi phân tích cái này, Diệp Thiếu5Dương vừa dùng Câu Hồn Tác đối phó ngũ hành thi, vừa xem xét cơ hội đối phó đem cương thi lên bờ vỗ trở về.

“Chíu chíu chíu”

Mấy binh sĩ qua bờ bên kia trước hướng cương thi lên bờ nổ súng, tác dụng cũng không rõ ràng, chỉ có thể trì hoãn chúng nó đổ bộ. Diệp Thiếu Dương hướng bọn họ hô, bảo bọn họ theo thông đạo trước chạy về phía trước, không cần lo cho bên này.

“Mấy người cũng quay về đường cũ trước, nấp cho kỹ, đệ tử Chúng Các phái lưu lại!”

Tào Vũ cũng biết ông ta và binh sĩ của mình không thể giúp được gì, lập tức hạ lệnh rút lui, hiện trường chỉ để lại Diệp Thiếu Dương cùng Tử Côn đạo nhân dẫn dắt một đám đệ tử.

“Diệp chưởng giáo, những quỷ phó yêu phó kia của cậu, có thể triệu hồi đến đây rồi, đặc biệt là Cửu Vĩ Thiên Hồ!” Tử Côn đạo nhân vừa cùng Diệp Thiếu Dương giáp công ngũ hành thi, vừa nói.

“Móa, có thể triệu4hồi bọn họ tôi còn chờ tới bây giờ! Không có tín hiệu nha!”

Nhắc tới cái này, Diệp Thiếu Dương cũng có chút khóc không ra nước mắt, vốn là muốn lúc thật sự gặp được nguy hiểm lại triệu hồi bạn nhỏ tróc quỷ liên minh tới đoàn chiến, kết quả đến bên này, trong cổ mộ cũng không biết có lực lượng gì phong ấn không gian, tín hiệu hồn ấn căn bản không phát ra được.

“Ông chống đỡ, tôi đi đối phó đám cương thi kia trước!”

Ngũ hành thi căn bản đao thương bất nhập, thủ đoạn công kích cũng vượt xa cương thi bình thường, trong lúc nhất thời khó có thể thủ thắng, Diệp Thiếu Dương sợ đám cương thi kia đều lên bờ, hình thành thế hợp vây, vì thế đem ngũ hành thi tạm thời giao cho Tử Côn đạo nhân, bản thân rút ra Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, đi bên cạnh hồ nước chém giết mãnh liệt một phen.

Những kẻ này đều là thủy thi, sau khi lên bờ, hành động phi thường chậm chạp, cũng không chịu đòn tốt lắm, Diệp Thiếu Dương đang giết sướng, nghe thấy Tử Côn đạo nhân ồn ào lên: “Diệp chưởng giáo, không chống đỡ được nữa!”

Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn, Tử Côn đạo nhân đã bị bức lui, dựa vào mấy đệ tử vây công ngũ hành thi, ngũ hành thi chợt bắt một đạo sĩ, hướng vào miệng hít mạnh một hơi, thế mà lại đem đạo sĩ này máu thịt tính cả hồn phách đều hút vào trong cơ thể, trong khoảnh khắc chỉ còn lại có một khung xương da người.

Mấy đạo sĩ hoảng sợ, ùn ùn lui lại.

“Diệp chưởng giáo, hai ta đổi chút!” Tử Côn đạo nhân hoàn toàn không để ý đồng môn của mình bị tàn sát, chạy đến bên cạnh Diệp Thiếu Dương, lấy ra một nắm giấy hoàng phiếu, chuông đồng lay động, hóa thành người giấy, ùn ùn hướng về phía thủy thi đối diện bay đi, một nửa bị thủy thi bắt lấy xé nát, cũng có một số dán đến trước mặt, cũng không tiến công, chỉ là từ phía sau dán ở trên cổ thủy thi, cháy lên, lấy thi huyết làm nhiên liệu, nháy mắt đem thủy thi đốt thành một quả cầu lửa.

Diệp Thiếu Dương trở lại bên cạnh thủy thi, lúc này đã có ba đệ tử Chúng Các phái bị hại, một người trong đó là bị ván quan tài trong tay ngũ hành thi vụt vỡ đầu.

Diệp Thiếu Dương tay cầm Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, tiếp nhận chiến đấu, di chuyển tác chiến với ngũ hành thi, ngũ hành thi khỏe vô cùng, vung ván quan tài, không ngừng đập tới. Diệp Thiếu Dương mấy phen tránh lui, ván quan tài không ngừng đánh vào trên vách đá, đá ào ào rơi xuống, ván quan tài rất nhanh đã nát. Tứ Bảo cả giận nói: “Sao, các ngươi còn muốn động thủ với ta hay sao, chỉ Chúng Các phái đó của các ngươi, ta xem như nhìn thấu rồi, một đám người tham sống sợ chết, gặp được tà vật chạy nhanh nhất, hiện tại lại bắt đầu diễn với ta phải không?”

Nhớ tới hành vi trước đó của đám Chúng Các đệ tử này, Tứ Bảo cũng tức không biết đánh vào đâu.

“Chúng Các phái, trước kia không phải như thế.” Một thanh âm bình tĩnh, từ trong đám người truyền đến.

Tứ Bảo chăm chú nhìn lại, là tiểu đạo sĩ lúc trước đưa ra các loại chủ ý, lập tức đem hắn kéo qua, vỗ bả vai nói: “Cậu thật sự không tệ, không giống với bọn họ, cậu tên là gì.”

“Chung Trạch Văn.” Tiểu đạo sĩ trả lời.

Tứ Bảo nói: “Tôi không hiểu, cậu tiểu tử này làm người rất khá, vì sao phải đi theo bọn họ lăn lộn?”

Chung Trạch Văn cúi đầu, nhìn vài vị sư huynh giận mà không dám nói gì một cái,1thấp giọng nói: “Đại sư, nếu tôi có thể sống sót trở về, chuyện này chậm rãi nói cho anh.”

Tứ Bảo cười nói: “Cậu theo tôi lăn lộn, yên tâm, tôi khẳng định khiến cậu khỏe mạnh đi ra ngoài.”

Tiếp theo lại tự hỏi về đề tài lúc trước, hỏi mấy quỷ hồn: “Một nam một nữ là có ý tứ gì?”

Có quỷ hồn trả lời: “Là hai đạo sĩ, chúng tôi cũng chưa từng nhìn thấy như thế nào cả, là Đại Tế Ti mời đến, sau khi xây xong cổ mộ, bọn họ cũng bị nhốt trong cổ mộ, trở thành một lực lượng trấn thủ cổ mộ.”

“Bị nhốt trong cổ mộ?” Tứ Bảo giật mình, “Bọn họ đấu không lại Đại Tế Ti?”

“Đấu không lại, Đại Tế Ti thần thông quảng đại, không có pháp sư nào là đối thủ của hắn.”

Quỷ hồn gục ở trước mặt Tứ Bảo, dập đầu nói: “Đại pháp sư, mấy người mau trở về đi, tuyệt đối đừng đi Thủy Tinh Môn, Đại Tế Ti nhất định ở trong Thủy Tinh Môn5bố trí mai phục mạnh nhất, đi nhất định phải chết không thể nghi ngờ!”

Một quỷ hồn khác cũng nói: “Nếu thật là đã chết cũng không tệ lắm, chỉ sợ là không chết được, hồn phách bị bắt, giống chúng tôi, bị nhốt mấy trăm năm…”

Tứ Bảo cám ơn, lại hỏi bọn họ một số tình huống. Mấy giáo đồ này năm đó đều là khổ lực bình thường nhất xây dựng cổ mộ, hơn nữa chỉ xây một khu này, đối với tình huống nơi khác cũng không quen thuộc, cũng không cung cấp được thêm đầu mối gì mới. Mấy đạo sĩ Chúng Các phái trái lại ra sức hỏi bọn họ có từng thấy Ngư Trường Kiếm hay không.

Mấy giáo đồ tỏ vẻ mình vẫn luôn bị nhốt ở trong cơ thể Mã Hổ Tử, cũng không biết chuyện xảy ra trong những năm về sau.

Lâm Tam Sinh nhíu mày nói: “Không đúng, sau đó ít nhất còn có hai ba nhóm xuống mộ, chẳng lẽ đều không đi ngang qua nơi này của mấy người? Bằng3không vì sao không gặp được những cơ quan này, cũng không gặp Mã Hổ Tử?”

Các quỷ hồn đối với điều này đương nhiên không biết, Tứ Bảo và Lâm Tam Sinh đoán, những người đó tám phần là phát hiện con đường kia Diệp Thiếu Dương bọn họ đi, từ bên đó đi Thủy Tinh Môn.

“Được rồi, các ngươi cũng không dễ dàng, mau đi âm ty đưa tin đi, ta siêu độ các ngươi.”

Đi âm ty đưa tin, là chuyện mấy quỷ hồn này mấy trăm năm qua tha thiết ước mơ, nghe thấy Tứ Bảo nói như vậy, kích động đến mức vái lạy một lần nữa.

Tứ Bảo lấy ra một chiếc lá bồ đề vàng, nâng trong tay, niệm lên Vãng Sinh Chú, lá bồ đề vàng bắn ra phật quang, đem mấy quỷ hồn thu ở trong đó, mở khe hở hư không, đem mấy quỷ hồn đưa đi Quỷ Vực.

Tứ Bảo mặt mỉm cười. Với hắn mà nói, mỗi lần khai quang làm phép, thống khoái nhất chỉ có hai việc: đánh bại đối thủ3cường đại, cùng siêu độ quỷ hồn chịu khổ.

Có thể cứu những con quỷ đáng thương này, bản thân đã là một chuyện phi thường có cảm giác thành tựu.

Tiễn bước bọn họ, Tứ Bảo và Lâm Tam Sinh thương lượng một phen, quái vật bươm bướm vốn nên là cửa ải tiếp theo phải đối phó đã chết ở đây, con đường phía trước coi như là bớt một chướng ngại, bọn họ quyết định tiếp tục đi xuống, đến Thủy Tinh Môn hội hợp với Diệp Thiếu Dương.

“Phành!”

Diệp Thiếu Dương tay bắt pháp quyết, đem một con cương thi vỗ bay, thấy trong nước ao đầu người nhấp nhô, trong lòng ít nhiều cũng có chút sợ hãi.

Đám cương thi này, là ở sau khi ngũ hành thi thức tỉnh, đột nhiên từ trong nước ao toát ra, Diệp Thiếu Dương hoài nghi chúng nó rất có thể là lấy ngũ hành thi cầm đầu, nghe thấy nó triệu hồi mới hiện thân đi ra, nhưng trước mắt không có thời gian đi phân tích cái này, Diệp Thiếu5Dương vừa dùng Câu Hồn Tác đối phó ngũ hành thi, vừa xem xét cơ hội đối phó đem cương thi lên bờ vỗ trở về.

“Chíu chíu chíu”

Mấy binh sĩ qua bờ bên kia trước hướng cương thi lên bờ nổ súng, tác dụng cũng không rõ ràng, chỉ có thể trì hoãn chúng nó đổ bộ. Diệp Thiếu Dương hướng bọn họ hô, bảo bọn họ theo thông đạo trước chạy về phía trước, không cần lo cho bên này.

“Mấy người cũng quay về đường cũ trước, nấp cho kỹ, đệ tử Chúng Các phái lưu lại!”

Tào Vũ cũng biết ông ta và binh sĩ của mình không thể giúp được gì, lập tức hạ lệnh rút lui, hiện trường chỉ để lại Diệp Thiếu Dương cùng Tử Côn đạo nhân dẫn dắt một đám đệ tử.

“Diệp chưởng giáo, những quỷ phó yêu phó kia của cậu, có thể triệu hồi đến đây rồi, đặc biệt là Cửu Vĩ Thiên Hồ!” Tử Côn đạo nhân vừa cùng Diệp Thiếu Dương giáp công ngũ hành thi, vừa nói.

“Móa, có thể triệu4hồi bọn họ tôi còn chờ tới bây giờ! Không có tín hiệu nha!”

Nhắc tới cái này, Diệp Thiếu Dương cũng có chút khóc không ra nước mắt, vốn là muốn lúc thật sự gặp được nguy hiểm lại triệu hồi bạn nhỏ tróc quỷ liên minh tới đoàn chiến, kết quả đến bên này, trong cổ mộ cũng không biết có lực lượng gì phong ấn không gian, tín hiệu hồn ấn căn bản không phát ra được.

“Ông chống đỡ, tôi đi đối phó đám cương thi kia trước!”

Ngũ hành thi căn bản đao thương bất nhập, thủ đoạn công kích cũng vượt xa cương thi bình thường, trong lúc nhất thời khó có thể thủ thắng, Diệp Thiếu Dương sợ đám cương thi kia đều lên bờ, hình thành thế hợp vây, vì thế đem ngũ hành thi tạm thời giao cho Tử Côn đạo nhân, bản thân rút ra Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, đi bên cạnh hồ nước chém giết mãnh liệt một phen.

Những kẻ này đều là thủy thi, sau khi lên bờ, hành động phi thường chậm chạp, cũng không chịu đòn tốt lắm, Diệp Thiếu Dương đang giết sướng, nghe thấy Tử Côn đạo nhân ồn ào lên: “Diệp chưởng giáo, không chống đỡ được nữa!”

Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn, Tử Côn đạo nhân đã bị bức lui, dựa vào mấy đệ tử vây công ngũ hành thi, ngũ hành thi chợt bắt một đạo sĩ, hướng vào miệng hít mạnh một hơi, thế mà lại đem đạo sĩ này máu thịt tính cả hồn phách đều hút vào trong cơ thể, trong khoảnh khắc chỉ còn lại có một khung xương da người.

Mấy đạo sĩ hoảng sợ, ùn ùn lui lại.

“Diệp chưởng giáo, hai ta đổi chút!” Tử Côn đạo nhân hoàn toàn không để ý đồng môn của mình bị tàn sát, chạy đến bên cạnh Diệp Thiếu Dương, lấy ra một nắm giấy hoàng phiếu, chuông đồng lay động, hóa thành người giấy, ùn ùn hướng về phía thủy thi đối diện bay đi, một nửa bị thủy thi bắt lấy xé nát, cũng có một số dán đến trước mặt, cũng không tiến công, chỉ là từ phía sau dán ở trên cổ thủy thi, cháy lên, lấy thi huyết làm nhiên liệu, nháy mắt đem thủy thi đốt thành một quả cầu lửa.

Diệp Thiếu Dương trở lại bên cạnh thủy thi, lúc này đã có ba đệ tử Chúng Các phái bị hại, một người trong đó là bị ván quan tài trong tay ngũ hành thi vụt vỡ đầu.

Diệp Thiếu Dương tay cầm Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, tiếp nhận chiến đấu, di chuyển tác chiến với ngũ hành thi, ngũ hành thi khỏe vô cùng, vung ván quan tài, không ngừng đập tới. Diệp Thiếu Dương mấy phen tránh lui, ván quan tài không ngừng đánh vào trên vách đá, đá ào ào rơi xuống, ván quan tài rất nhanh đã nát.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.