Chương trước
Chương sau
Cái này đối với Diệp Thiếu Dương mà nói, quả thực chính là tai ương ngập đầu.

Lưu Khải không biết pháp khí là gì, nhưng nhìn vẻ mặt hắn, cũng biết mấy thứ đó nhất định không tầm thường, đề xuất đi phụ cận tìm xem.

Diệp Thiếu Dương bắt buộc mình bình tĩnh lại, trước nhìn nhìn phụ cận vị trí mình cởi quần áo, trên nền cát cũng không lưu lại dấu chân, hai người đi phụ cần tìm một lần, không tìm được.

Diệp Thiếu Dương cắt đầu ngón tay tay phải, dùng máu hướng trong lòng bàn tay trái viết một chữ Sắc, nhắm mắt, miệng lẩm bẩm, mượn liên hệ giữa mình cùng Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, cảm giác vị trí của nó.

Đột nhiên mắt sáng ngời.

Đã cảm giác được vị trí Thất Tinh Long Tuyền Kiếm! Những loại pháp thuật cảm giác này cũng không chính xác, chỉ có thể cảm giác được đại khái ở phương hướng nào đó, khoảng cách rất xa, vội vàng hướng phương hướng đó chạy vội ra, vừa chạy mấy chục mét, chợt nghĩ tới cái gì, nhất thời đứng lại.

Xoay người hướng phía doanh địa chạy vội, đồng thời hô: “Mau chạy trở về!”

Lưu Khải chạy theo, hỏi: “Diệp tiên sinh, cậu không đi tìm đồ sao?”

“Anh cảm thấy, bọn họ trộm pháp khí của tôi là vì cái gì?” Diệp Thiếu Dương vừa chạy vừa hỏi.

Lưu Khải ngẩn ra, “Không phải vì trộm cắp sao. Tuy tôi không quá hiểu biết, nhưng nhất định là thứ tốt nhỉ.”

Diệp Thiếu Dương lắc đầu, ở sau khi trải qua bối rối lúc ban đầu, hắn lập tức nghĩ đến trộm đồ là ai rồi: nơi này một mảng hoang vu, cũng không có người khác, trộm đi pháp khí của mình, khẳng định là vu sư lúc trước ý đồ muốn phá, động phải cái đinh là mình, bởi vậy nghĩ đến loại biện pháp này.

Ý đồ của bọn họ căn bản là không phải bản thân pháp khí, Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, Âm Dương Kính… đều là pháp khí chuyên thuộc mình, người khác căn bản không thể tế luyện, cầm cũng vô dụng, về phần các đạo môn pháp khí cùng pháp dược còn lại, nơi nào cũng có thể kiếm được, căn1bản không đáng mạo hiểm đến trộm.

Bọn họ trộm pháp khí của mình, chỉ có thể có một mục đích: suy yếu thực lực của mình. Mình không có pháp khí, thực lực tương đương là phế đi hơn phân nửa.

Bởi vậy, bọn họ trên căn bản vẫn là muốn đối phó đội khảo sát!

Ở sau khi nghĩ hiểu điểm này, Diệp Thiếu Dương lập tức từ bỏ tìm kiếm pháp khí, chạy về doanh địa bảo hộ mọi người trước rồi nói sau.

Cách doanh địa còn một cồn cát, Diệp Thiếu Dương chợt nghe được hai tiếng vang thanh thúy ‘Bốp bốp’.

“Súng, có người bắn súng!” Lưu Khải sợ hãi cả kinh.

Vượt qua cồn cát, hai người nhìn hướng phía trước, lập tức ngây dại: phòng theo dõi trong vòng phạm vi mấy chục mét, bị một mảng khí đen giống như mây đen bao phủ, hầu như không nhìn thấy.

“Đây là tình huống gì!” Lưu Khải kinh hãi.

Diệp Thiếu Dương lau đi phù ấn vẽ trong lòng5bàn tay trái, cắt qua ngón trỏ hai tay, phân biệt ở trong lòng hai bàn tay đều vẽ một cái Chưởng Tâm Lôi, xoay người nói với Lưu Khải: “Anh theo sát tôi, một bước cũng không được rời khỏi!”

Hai người chạy vội, tiến vào doanh địa mây đen bao trùm, nhất thời giống như từ ban ngày đi vào đêm tối, Diệp Thiếu Dương sau khi xông vào, lập tức cảm thấy âm khí bức người, chăm chú nhìn lại, phương hướng cửa chính phòng theo dõi chớp lên vài cái bóng đen, một kẻ phía sau cùng phát hiện Diệp Thiếu Dương, lập tức lao lên.

Diệp Thiếu Dương nhảy lên, vỗ một chưởng, Chưởng Tâm Lôi đánh vào trên đầu đối phương, chỉ nghe ‘Ào’ một tiếng, đầu lõm xuống một khối, tiếp theo cả người đều mềm nhũn đi, chảy xuống đất.

Cát?

Lại là cát tạo thành người?

Chưa đợi Diệp Thiếu Dương phục hồi tinh thần, một bãi cát chảy kia lại lần nữa tụ tập,3trở thành hình dạng người, hướng mình bổ nhào tới.

Diệp Thiếu Dương lập tức lại đem nó đánh nát, trở lại kéo Lưu Khải đã đang ngây dại, “Đi theo tôi!”

Mình ở phía trước phản kích những người cát đó, dọn ra một con đường, mang theo Lưu Khải lao tới cửa, nhìn thấy Lâm Tam Sinh chặn ở cửa, hai tay kết ấn, đỉnh đầu hiện ra tam hoa, không ngừng xoay tròn, có pháp lực huyễn hóa ra cánh hoa không ngừng hướng về phía trước bay xuống, không ngừng đem người cát đối diện lao tới nghiền thành phấn.

Phía sau Lâm Tam Sinh, hai binh sĩ cầm súng, hướng người cát nổ súng, chỗ trúng đạn sẽ sụp đổ một khối, sau đó lập tức tự mình chữa trị.

“Tôi đã bắn nó ba phát súng nha, đây rốt cuộc là quái vật gì!” Binh sĩ run giọng nói.

“Các anh tất cả vào nhà, đừng đi ra!”

Diệp Thiếu Dương bảo Lâm Tam Sinh chống đỡ, đem người3còn lại đuổi vào phòng ngủ, đám người Tào Vũ vẻ mặt sợ hãi rúc ở trong phòng, nhìn thấy Diệp Thiếu Dương, lập tức như là gặp được cứu tinh, xông lên.

“Giống lúc trước gặp chuyện như đúc!” Tào Vũ trầm giọng nói, “Thành viên lúc trước lưu thủ tại chỗ này, chính là gặp được tập kích tương tự, tất cả đều đã chết.”

“Các anh đến góc tường đi trốn kỹ, tôi đến đối phó!” Diệp Thiếu Dương nói xong, lại lao tới cửa, bảo Lâm Tam Sinh đi vào bảo hộ mọi người, mình đi chặn cửa.

Mới đầu người cạn còn không nhiều, lấy pháp lực của Diệp Thiếu Dương, Chưởng Tâm Lôi vỗ một phát là vỡ, nhưng người cát sau khi vỡ, lập tức lại tụ lại thành hình người, hơn nữa càng lúc càng nhiều, Diệp Thiếu Dương dù sao chỉ có một mình, hai tay cùng lên, cũng chỉ có thể miễn cưỡng ngăn cản.

Dưới chân đột nhiên mềm nhũn, có cảm5giác khác thường truyền đến, cúi đầu nhìn, mặt đất vốn cứng thế mà cũng đang mềm đi, hạt cát tụ lại một chỗ, hình thành hình người.

Trong lòng Diệp Thiếu Dương hơi kinh hãi, đành phải lớn tiếng gọi Lâm Tam Sinh, bảo hắn thủ phòng ngủ, bảo hộ mọi người. Bản thân vẫn ngăn cản những kẻ ngoài cửa, không cho bọn chúng tiến vào.

“Ta nói Thiếu Dương, lúc nào rồi, ngươi thế mà còn dùng Chưởng Tâm Lôi, dùng Câu Hồn Tác đi!” Lâm Tam Sinh thấy Diệp Thiếu Dương tay trần, không khỏi sốt ruột hô.

Diệp Thiếu Dương lườm hắn, “Ta nếu còn pháp khí ta không biết dùng à.”

Lâm Tam Sinh sửng sốt, nói: “Pháp khí đâu?”

“Bị người ta trộm rồi, không trộm đi pháp khí của ta, bọn hắn dám ép tới cửa?”

Trong lòng Diệp Thiếu Dương phẫn hận không thôi, nếu có Câu Hồn Tác trong tay, vụt qua một roi, không biết có thể giết chết bao nhiêu, cho dù không4có Câu Hồn Tác và Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, tùy tiện một nắm đậu đồng cũng tốt, cũng sẽ không cố hết sức giống như bây giờ.

“Tứ Bảo không ở đây, ngươi cũng đánh mất pháp khí…” Trong lòng Lâm Tam Sinh nhất thời không tự tin.

Lúc này, đất cát trong phòng cũng không ngừng nhô lên, tụ tập thành người cát, Lâm Tam Sinh lấy ra một cây thước ở trong yêu cung đạt được, không ngừng đánh, cũng may tốc độ sống lại của người cát trong phòng so với bên ngoài chậm hơn rất nhiều, ứng phó không tốn công.

Bọn người Tào Vũ rúc ở góc tường, nhìn một màn kinh hoàng này, khẩn trương tới mức cả người run rẩy, không dám động đậy.

Lâm Tam Sinh vừa giết địch, vừa tự hỏi nguyên nhân, ở sau khi giết một người cát, cẩn thận quan sát, phát hiện trừ bỏ hạt cát cái gì cũng không có.

Lâm Tam Sinh không tin. Tuy trước mắt người cát chỉ là con rối tà linh cấp thấp, nhưng không có bất cứ pháp thuật hoặc vu thuật nào, có thể từ hư không tụ cát thành người, trong cơ thể người cát, nhất định là có thứ nào đó khống chế nó.

Lập tức hướng Diệp Thiếu Dương nói: “Thiếu Dương, ngươi giết một tên, tìm hồn tín! Ta là hồn thể, không thể làm được!”

Hồn tín chính là vật chất pháp sư dùng để khống chế con rối tà linh từ cự ly xa.

Diệp Thiếu Dương nói: “Cũng lúc này rồi, tìm cái đó làm gì!”

“Ngươi tìm được trước rồi nói, mau!” Cái này đối với Diệp Thiếu Dương mà nói, quả thực chính là tai ương ngập đầu.

Lưu Khải không biết pháp khí là gì, nhưng nhìn vẻ mặt hắn, cũng biết mấy thứ đó nhất định không tầm thường, đề xuất đi phụ cận tìm xem.

Diệp Thiếu Dương bắt buộc mình bình tĩnh lại, trước nhìn nhìn phụ cận vị trí mình cởi quần áo, trên nền cát cũng không lưu lại dấu chân, hai người đi phụ cần tìm một lần, không tìm được.

Diệp Thiếu Dương cắt đầu ngón tay tay phải, dùng máu hướng trong lòng bàn tay trái viết một chữ Sắc, nhắm mắt, miệng lẩm bẩm, mượn liên hệ giữa mình cùng Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, cảm giác vị trí của nó.

Đột nhiên mắt sáng ngời.

Đã cảm giác được vị trí Thất Tinh Long Tuyền Kiếm! Những loại pháp thuật cảm giác này cũng không chính xác, chỉ có thể cảm giác được đại khái ở phương hướng nào đó, khoảng cách rất xa, vội vàng hướng phương hướng đó chạy vội ra, vừa chạy mấy chục mét, chợt nghĩ tới cái gì, nhất thời đứng lại.

Xoay người hướng phía doanh địa chạy vội, đồng thời hô: “Mau chạy trở về!”

Lưu Khải chạy theo, hỏi: “Diệp tiên sinh, cậu không đi tìm đồ sao?”

“Anh cảm thấy, bọn họ trộm pháp khí của tôi là vì cái gì?” Diệp Thiếu Dương vừa chạy vừa hỏi.

Lưu Khải ngẩn ra, “Không phải vì trộm cắp sao. Tuy tôi không quá hiểu biết, nhưng nhất định là thứ tốt nhỉ.”

Diệp Thiếu Dương lắc đầu, ở sau khi trải qua bối rối lúc ban đầu, hắn lập tức nghĩ đến trộm đồ là ai rồi: nơi này một mảng hoang vu, cũng không có người khác, trộm đi pháp khí của mình, khẳng định là vu sư lúc trước ý đồ muốn phá, động phải cái đinh là mình, bởi vậy nghĩ đến loại biện pháp này.

Ý đồ của bọn họ căn bản là không phải bản thân pháp khí, Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, Âm Dương Kính… đều là pháp khí chuyên thuộc mình, người khác căn bản không thể tế luyện, cầm cũng vô dụng, về phần các đạo môn pháp khí cùng pháp dược còn lại, nơi nào cũng có thể kiếm được, căn1bản không đáng mạo hiểm đến trộm.

Bọn họ trộm pháp khí của mình, chỉ có thể có một mục đích: suy yếu thực lực của mình. Mình không có pháp khí, thực lực tương đương là phế đi hơn phân nửa.

Bởi vậy, bọn họ trên căn bản vẫn là muốn đối phó đội khảo sát!

Ở sau khi nghĩ hiểu điểm này, Diệp Thiếu Dương lập tức từ bỏ tìm kiếm pháp khí, chạy về doanh địa bảo hộ mọi người trước rồi nói sau.

Cách doanh địa còn một cồn cát, Diệp Thiếu Dương chợt nghe được hai tiếng vang thanh thúy ‘Bốp bốp’.

“Súng, có người bắn súng!” Lưu Khải sợ hãi cả kinh.

Vượt qua cồn cát, hai người nhìn hướng phía trước, lập tức ngây dại: phòng theo dõi trong vòng phạm vi mấy chục mét, bị một mảng khí đen giống như mây đen bao phủ, hầu như không nhìn thấy.

“Đây là tình huống gì!” Lưu Khải kinh hãi.

Diệp Thiếu Dương lau đi phù ấn vẽ trong lòng5bàn tay trái, cắt qua ngón trỏ hai tay, phân biệt ở trong lòng hai bàn tay đều vẽ một cái Chưởng Tâm Lôi, xoay người nói với Lưu Khải: “Anh theo sát tôi, một bước cũng không được rời khỏi!”

Hai người chạy vội, tiến vào doanh địa mây đen bao trùm, nhất thời giống như từ ban ngày đi vào đêm tối, Diệp Thiếu Dương sau khi xông vào, lập tức cảm thấy âm khí bức người, chăm chú nhìn lại, phương hướng cửa chính phòng theo dõi chớp lên vài cái bóng đen, một kẻ phía sau cùng phát hiện Diệp Thiếu Dương, lập tức lao lên.

Diệp Thiếu Dương nhảy lên, vỗ một chưởng, Chưởng Tâm Lôi đánh vào trên đầu đối phương, chỉ nghe ‘Ào’ một tiếng, đầu lõm xuống một khối, tiếp theo cả người đều mềm nhũn đi, chảy xuống đất.

Cát?

Lại là cát tạo thành người?

Chưa đợi Diệp Thiếu Dương phục hồi tinh thần, một bãi cát chảy kia lại lần nữa tụ tập,3trở thành hình dạng người, hướng mình bổ nhào tới.

Diệp Thiếu Dương lập tức lại đem nó đánh nát, trở lại kéo Lưu Khải đã đang ngây dại, “Đi theo tôi!”

Mình ở phía trước phản kích những người cát đó, dọn ra một con đường, mang theo Lưu Khải lao tới cửa, nhìn thấy Lâm Tam Sinh chặn ở cửa, hai tay kết ấn, đỉnh đầu hiện ra tam hoa, không ngừng xoay tròn, có pháp lực huyễn hóa ra cánh hoa không ngừng hướng về phía trước bay xuống, không ngừng đem người cát đối diện lao tới nghiền thành phấn.

Phía sau Lâm Tam Sinh, hai binh sĩ cầm súng, hướng người cát nổ súng, chỗ trúng đạn sẽ sụp đổ một khối, sau đó lập tức tự mình chữa trị.

“Tôi đã bắn nó ba phát súng nha, đây rốt cuộc là quái vật gì!” Binh sĩ run giọng nói.

“Các anh tất cả vào nhà, đừng đi ra!”

Diệp Thiếu Dương bảo Lâm Tam Sinh chống đỡ, đem người3còn lại đuổi vào phòng ngủ, đám người Tào Vũ vẻ mặt sợ hãi rúc ở trong phòng, nhìn thấy Diệp Thiếu Dương, lập tức như là gặp được cứu tinh, xông lên.

“Giống lúc trước gặp chuyện như đúc!” Tào Vũ trầm giọng nói, “Thành viên lúc trước lưu thủ tại chỗ này, chính là gặp được tập kích tương tự, tất cả đều đã chết.”

“Các anh đến góc tường đi trốn kỹ, tôi đến đối phó!” Diệp Thiếu Dương nói xong, lại lao tới cửa, bảo Lâm Tam Sinh đi vào bảo hộ mọi người, mình đi chặn cửa.

Mới đầu người cạn còn không nhiều, lấy pháp lực của Diệp Thiếu Dương, Chưởng Tâm Lôi vỗ một phát là vỡ, nhưng người cát sau khi vỡ, lập tức lại tụ lại thành hình người, hơn nữa càng lúc càng nhiều, Diệp Thiếu Dương dù sao chỉ có một mình, hai tay cùng lên, cũng chỉ có thể miễn cưỡng ngăn cản.

Dưới chân đột nhiên mềm nhũn, có cảm5giác khác thường truyền đến, cúi đầu nhìn, mặt đất vốn cứng thế mà cũng đang mềm đi, hạt cát tụ lại một chỗ, hình thành hình người.

Trong lòng Diệp Thiếu Dương hơi kinh hãi, đành phải lớn tiếng gọi Lâm Tam Sinh, bảo hắn thủ phòng ngủ, bảo hộ mọi người. Bản thân vẫn ngăn cản những kẻ ngoài cửa, không cho bọn chúng tiến vào.

“Ta nói Thiếu Dương, lúc nào rồi, ngươi thế mà còn dùng Chưởng Tâm Lôi, dùng Câu Hồn Tác đi!” Lâm Tam Sinh thấy Diệp Thiếu Dương tay trần, không khỏi sốt ruột hô.

Diệp Thiếu Dương lườm hắn, “Ta nếu còn pháp khí ta không biết dùng à.”

Lâm Tam Sinh sửng sốt, nói: “Pháp khí đâu?”

“Bị người ta trộm rồi, không trộm đi pháp khí của ta, bọn hắn dám ép tới cửa?”

Trong lòng Diệp Thiếu Dương phẫn hận không thôi, nếu có Câu Hồn Tác trong tay, vụt qua một roi, không biết có thể giết chết bao nhiêu, cho dù không4có Câu Hồn Tác và Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, tùy tiện một nắm đậu đồng cũng tốt, cũng sẽ không cố hết sức giống như bây giờ.

“Tứ Bảo không ở đây, ngươi cũng đánh mất pháp khí…” Trong lòng Lâm Tam Sinh nhất thời không tự tin.

Lúc này, đất cát trong phòng cũng không ngừng nhô lên, tụ tập thành người cát, Lâm Tam Sinh lấy ra một cây thước ở trong yêu cung đạt được, không ngừng đánh, cũng may tốc độ sống lại của người cát trong phòng so với bên ngoài chậm hơn rất nhiều, ứng phó không tốn công.

Bọn người Tào Vũ rúc ở góc tường, nhìn một màn kinh hoàng này, khẩn trương tới mức cả người run rẩy, không dám động đậy.

Lâm Tam Sinh vừa giết địch, vừa tự hỏi nguyên nhân, ở sau khi giết một người cát, cẩn thận quan sát, phát hiện trừ bỏ hạt cát cái gì cũng không có.

Lâm Tam Sinh không tin. Tuy trước mắt người cát chỉ là con rối tà linh cấp thấp, nhưng không có bất cứ pháp thuật hoặc vu thuật nào, có thể từ hư không tụ cát thành người, trong cơ thể người cát, nhất định là có thứ nào đó khống chế nó.

Lập tức hướng Diệp Thiếu Dương nói: “Thiếu Dương, ngươi giết một tên, tìm hồn tín! Ta là hồn thể, không thể làm được!”

Hồn tín chính là vật chất pháp sư dùng để khống chế con rối tà linh từ cự ly xa.

Diệp Thiếu Dương nói: “Cũng lúc này rồi, tìm cái đó làm gì!”

“Ngươi tìm được trước rồi nói, mau!”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.