Chương trước
Chương sau
“Cho nên tôi nhớ rất rõ, một tháng gần đây, mấy người chúng tôi chỉ một lần hoạt động tập thể như vậy, hơn nữa hiện tại nhớ lại, quả thật có chút quỷ dị.”

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu hỏi: “Hai người bọn họ ăn xong thứ đó, sau khi trở về, có phản ứng gì khác thường không?”

“Không biết, tôi hiện tại từ nhà thuê dọn ra ngoài, hôm đó trở về, chúng tôi cùng nhau uống bữa rượu, sau đó tôi trở về nội thành, anh có thể hỏi xem hai người Lâm Đan cùng Trần Hạc.” 

Khóe miệng Diệp Thiếu Dương cong thành một cái nụ cười bất đắc dĩ, cũng chưa nói ra chân tướng hai người kia đã chết, tiếp theo lại hỏi hắn một số vấn đề, cũng không cung cấp ra cái gì nữa, vì thế mời hắn mang mình đi hiện trường hôm đó phát hiện “Thái Tuế” nhìn xem.

“Anh hiện tại có thể đi không, hay là cần nghỉ ngơi một đoạn thời gian?” Diệp Thiếu Dương hỏi.

“Tôi không sao, đi luôn bây giờ đi.” 

Đoàn người vì thế rời khỏi bệnh viện, ngồi hai chiếc xe tới học viện ngoại ngữ.

Tạ Vũ Tình lái xe mang Diệp Thiếu Dương đi cùng, người còn lại đi cùng nhau.

“Không phải đi làng đại học sao, tuyến đường này của chị không đúng nha.” Diệp Thiếu Dương thấy ô tô rẽ vào một phố buôn bán, vội vàng hỏi. 

Tạ Vũ Tình liếc hắn nói: “Xem toàn thân cậu này, chính là chó rơi xuống nước, chị vẫn nên mang cậu mua một bộ quần áo để thay đi.”

“Cái này...” Diệp Thiếu Dương nhìn cô, sắc mặt chần chờ.

“Đừng nói cảm tạ, buồn nôn.” 

“Không phải.” Diệp Thiếu Dương cười hắc hắc: “Tôi là muốn hỏi, chị trả tiền sao?”

Kết quả Tạ Vũ Tình trực tiếp ở trên sạp ven đường mua cho hắn một bộ quần áo cùng giày, ngay cả quần lót đều có, sau đó tự mình xuống xe, bảo hắn ở ghế sau thay quần áo sạch sẽ, lúc này mới lái xe tới học viện ngoại ngữ.

Sau khi xuống xe, hai đám người tập trung, ở dưới sự dẫn dắt của nam sinh tên là Trương Bân kia tới địa điểm phát hiện “Thái Tuế”. 

Xuyên qua khu dạy học, tiến vào một khoảng rừng bách, nơi này cái gì cũng không có, quả thật là một bãi đất hoang, Diệp Thiếu Dương hỏi Lưu Minh mới biết được, một khu cái gọi là đất hoang này, có diện tích mười mấy mẫu, là trường học vài năm trước mua làm đất quy hoạch dùng, nhưng mãi chưa dùng tới, liền dứt khoát trồng cây, bình thường cũng không có ai quản lý, cũng không có gì khác với đất hoang thật sự.

Trương Bân ở phía trước dẫn đường, xuyên qua một hồ nhân tạo - Lưu Minh thổ lộ cái này căn bản chính là đầm nước đọng, lại vượt qua một gò đất, tới dưới tường vây.

Nơi này gieo trồng ngô đồng Pháp quốc cao lớn cùng cây bào đồng, mặt đất phủ kín lá rụng lún xuống thật sâu, có chút ẩm ướt. 

Bị cành lá bao trùm, trong rừng cây ánh sáng tối tăm, không có một tia ánh mặt trời có thể chiếu vào, trong không khí tràn ngập một tia mông lung giống sương mù.

Diệp Thiếu Dương ngửi được một tia khí tức không thích hợp, lấy ra la bàn âm dương kiểm tra một phen, ở sâu trong rừng cây phía trước tràn ngập âm khí nồng đậm.

Trương Bân cuối cùng đứng ở bên cạnh một dòng suối, dựa vào ký ức bắt đầu tìm kiếm. 

Diệp Thiếu Dương cúi đầu nhìn chằm chằm mặt đất.

“Làm sao vậy?” Tạ Vũ Tình phát hiện vẻ mặt hắn khác thường, hỏi.

Diệp Thiếu Dương chưa lên tiếng, dùng chân trái đạp ra lá rụng thật dày trải ở trên mặt đất, lộ ra bề mặt thật sự, chỉ thấy một mảng đỏ đậm, nhìn qua giống như phủ một tầng rong rêu màu đỏ. 

Diệp Thiếu Dương lấy ngón tay nhấn một phát, lập tức chảy ra chất lỏng đỏ như máu.

“Huyết đài (1)! Chỉ có nơi âm khí nồng đậm mới có!”

Nhìn ánh mắt âm u của Diệp Thiếu Dương, đám người Tạ Vũ Tình cảm thấy khẩn trương gấp bội. 

Đúng lúc này, Trương Bân đứng ở dưới một thân cây, có chút uể oải nói: “Lúc ấy nhìn thấy Thái Tuế, chính là ở nơi này, nhưng mà tìm không thấy nữa.”

Diệp Thiếu Dương đuổi qua, cẩn thận quan sát, phát hiện suối nước đục ngầu, ẩn chứa âm khí, bùn đất bờ nước cũng bị tiêm nhiễm thành màu sắc đen đỏ không bình thường, nhìn tuyệt đối không phải hình thành trong vòng một hai ngày.

Lấy ra la bàn âm dương, bốm đốt ngón tay tính toán hồi lâu, nơi này cũng không phải tiết điểm đầu gió gì, bởi vì khí tức không thông mới có thể tích lũy âm khí, như vậy chỉ có một loại khả năng: âm khí nơi này, là con người chế tạo! 

Cùng Trương Bân tìm một hồi, chưa tìm được, Diệp Thiếu Dương bảo Kỳ Thần đưa hắn trở về, đồng thời đem Qua Qua từ Quỷ Vực quay về cũng đưa tới, bảo nó đi theo Trương Bân, làm giám hộ vài ngày cho hắn, miễn lại xảy ra chuyện gì.

Bản thân đi dọc theo dòng suối nhỏ, cuối cùng tìm được đầm nước đọng, dòng suối nhỏ chính là dòng chảy phụ từ trong đầm nước đọng phân ra.

Diệp Thiếu Dương hỏi Lưu Minh biết được, nước của cái đầm nước đọng này, đều là hai mùa hạ thu, nước suối trên núi xuất phát từ phong thủy kỳ, từ trên núi chảy xuống nước suối cùng nước mưa tồn trữ mà có, sau khi đến cuối mỗi mùa thu sẽ khô cạn. 

Diệp Thiếu Dương đứng ở bên hồ, cẩn thận quan sát một phen, hỏi Lưu Minh: “Ông nói hồ này mùa đông hàng năm sẽ cạn?”

Trương Bân gật gật đầu.

Diệp Thiếu Dương vòng quanh hồ đi một vòng, lại tới hạ du dòng suối nhìn nhìn, phát hiện thủy đạo tiến vào lòng đất. 

Tạ Vũ Tình đi theo cả quãng đường, chờ hắn xem xong rồi, sốt ruột không chờ được hỏi: “Cậu nói câu gì đi chứ, thế nào?”

Diệp Thiếu Dương tìm cái cọc cây ngồi xuống, người còn lại lập tức vây quanh ở bên người hắn.

“Hiện tại có thể kết luận, khởi đầu của chuyện này, là vì Ngô Nhạc và Sở Tiểu Long ăn loại quả kia, nhưng thứ đó, tuyệt đối không phải Thái Tuế.” 

Tạ Vũ Tình nói: “Vậy là cái gì?”

“Hẳn là một loại hoa trái do âm khí tích tụ, giống như trúng độc, sau khi ăn, thân thể bị âm khí khống chế.” Diệp Thiếu Dương nói: “Mọi người trước đó chú ý tới không, trên bùn đất mặc kệ là bên dòng suối hay là bên hồ, đều có rất nhiều đường vằn ngang, có nơi, rong rêu cũng bị cào mất.”

Tạ Vũ Tình nói: “Chị nhìn thấy rồi, cái này không phải mùa nước lên nơi này dòng nước quá cao, giội ra dấu vết sao?” 

Diệp Thiếu Dương nói: “Dấu vết này là gần đây mới sinh ra.”

“Đúng vậy, mùa hè lúc này mới trôi qua.”

Diệp Thiếu Dương lườm cô một cái nói: “Tôi là nói, một hai ngày gần đây, một hai ngày gần đây, không phải mùa nước lên cái gì cả.” 

Tạ Vũ Tình giật mình.

Diệp Thiếu Dương cũng không giả thần giả quỷ, nói tiếp: “Loại dấu vết này, rất giống một số thứ nào đó kiểu như dây leo, từ trên nền cát cọ qua...”

“Dây leo!” Tạ Vũ Tình kinh ngạc nói: “Loại thực vật đó!” 

Diệp Thiếu Dương gật đầu: “Nếu tôi không đoán sai, bên hồ cùng bên dòng suối, lúc ấy nhất định mọc đầy Địa Ngục Ma Tâm Thảo, tôi thậm chí hoài nghi, cái gọi là Thái Tuế bị bọn Ngô Nhạc ăn, chính là trái của Địa Ngục Ma Tâm Thảo!”

Lời vừa nói ra, mấy người đều kinh ngạc nói không ra lời.

Tạ Vũ Tình lập tức gọi điện thoại cho Kỳ Thần, bảo hắn hỗ trợ hỏi Trương Bân, kết quả Trương Bân nhớ rõ, lúc ấy bên dòng suối quả thật mọc đầy một loại thực vật dây leo... 

“Hai người này ăn trái Ma Tâm Thảo, cho nên đã chết?” Tạ Vũ Tình hỏi: “Nhưng bọn họ vì sao sẽ chết ở trong thủy phòng chứ?”

Diệp Thiếu Dương lắc đầu, đột nhiên nghĩ đến: “Cái ao trữ nước kia, có lẽ là thi sào cương thi nọ dùng để tu luyện, đem bọn họ đưa tới đó giết chết, là vì thuận tiện cho mình thải bổ tu luyện.”

“Cương thi? Cương thi ở đâu ra?” Tạ Vũ Tình khó hiểu. 

Diệp Thiếu Dương đem tình huống Tiêu Dật Vân trước đó nói với mình kể qua một lần, sau đó nói: “Ma Tâm Thảo tà tính có mạnh nữa, cũng chỉ là một loại thực vật mộc thuộc tính, linh trí mở được một nửa, không có khả năng bày ra sự kiện tỉ mỉ như vậy, nguồn gốc của luồng thi khí kia, mới là chủ mưu của tất cả cái này.”

***

(1) Huyết đài: rêu máu.  “Cho nên tôi nhớ rất rõ, một tháng gần đây, mấy người chúng tôi chỉ một lần hoạt động tập thể như vậy, hơn nữa hiện tại nhớ lại, quả thật có chút quỷ dị.”

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu hỏi: “Hai người bọn họ ăn xong thứ đó, sau khi trở về, có phản ứng gì khác thường không?”

“Không biết, tôi hiện tại từ nhà thuê dọn ra ngoài, hôm đó trở về, chúng tôi cùng nhau uống bữa rượu, sau đó tôi trở về nội thành, anh có thể hỏi xem hai người Lâm Đan cùng Trần Hạc.” 

Khóe miệng Diệp Thiếu Dương cong thành một cái nụ cười bất đắc dĩ, cũng chưa nói ra chân tướng hai người kia đã chết, tiếp theo lại hỏi hắn một số vấn đề, cũng không cung cấp ra cái gì nữa, vì thế mời hắn mang mình đi hiện trường hôm đó phát hiện “Thái Tuế” nhìn xem.

“Anh hiện tại có thể đi không, hay là cần nghỉ ngơi một đoạn thời gian?” Diệp Thiếu Dương hỏi.

“Tôi không sao, đi luôn bây giờ đi.” 

Đoàn người vì thế rời khỏi bệnh viện, ngồi hai chiếc xe tới học viện ngoại ngữ.

Tạ Vũ Tình lái xe mang Diệp Thiếu Dương đi cùng, người còn lại đi cùng nhau.

“Không phải đi làng đại học sao, tuyến đường này của chị không đúng nha.” Diệp Thiếu Dương thấy ô tô rẽ vào một phố buôn bán, vội vàng hỏi. 

Tạ Vũ Tình liếc hắn nói: “Xem toàn thân cậu này, chính là chó rơi xuống nước, chị vẫn nên mang cậu mua một bộ quần áo để thay đi.”

“Cái này...” Diệp Thiếu Dương nhìn cô, sắc mặt chần chờ.

“Đừng nói cảm tạ, buồn nôn.” 

“Không phải.” Diệp Thiếu Dương cười hắc hắc: “Tôi là muốn hỏi, chị trả tiền sao?”

Kết quả Tạ Vũ Tình trực tiếp ở trên sạp ven đường mua cho hắn một bộ quần áo cùng giày, ngay cả quần lót đều có, sau đó tự mình xuống xe, bảo hắn ở ghế sau thay quần áo sạch sẽ, lúc này mới lái xe tới học viện ngoại ngữ.

Sau khi xuống xe, hai đám người tập trung, ở dưới sự dẫn dắt của nam sinh tên là Trương Bân kia tới địa điểm phát hiện “Thái Tuế”. 

Xuyên qua khu dạy học, tiến vào một khoảng rừng bách, nơi này cái gì cũng không có, quả thật là một bãi đất hoang, Diệp Thiếu Dương hỏi Lưu Minh mới biết được, một khu cái gọi là đất hoang này, có diện tích mười mấy mẫu, là trường học vài năm trước mua làm đất quy hoạch dùng, nhưng mãi chưa dùng tới, liền dứt khoát trồng cây, bình thường cũng không có ai quản lý, cũng không có gì khác với đất hoang thật sự.

Trương Bân ở phía trước dẫn đường, xuyên qua một hồ nhân tạo - Lưu Minh thổ lộ cái này căn bản chính là đầm nước đọng, lại vượt qua một gò đất, tới dưới tường vây.

Nơi này gieo trồng ngô đồng Pháp quốc cao lớn cùng cây bào đồng, mặt đất phủ kín lá rụng lún xuống thật sâu, có chút ẩm ướt. 

Bị cành lá bao trùm, trong rừng cây ánh sáng tối tăm, không có một tia ánh mặt trời có thể chiếu vào, trong không khí tràn ngập một tia mông lung giống sương mù.

Diệp Thiếu Dương ngửi được một tia khí tức không thích hợp, lấy ra la bàn âm dương kiểm tra một phen, ở sâu trong rừng cây phía trước tràn ngập âm khí nồng đậm.

Trương Bân cuối cùng đứng ở bên cạnh một dòng suối, dựa vào ký ức bắt đầu tìm kiếm. 

Diệp Thiếu Dương cúi đầu nhìn chằm chằm mặt đất.

“Làm sao vậy?” Tạ Vũ Tình phát hiện vẻ mặt hắn khác thường, hỏi.

Diệp Thiếu Dương chưa lên tiếng, dùng chân trái đạp ra lá rụng thật dày trải ở trên mặt đất, lộ ra bề mặt thật sự, chỉ thấy một mảng đỏ đậm, nhìn qua giống như phủ một tầng rong rêu màu đỏ. 

Diệp Thiếu Dương lấy ngón tay nhấn một phát, lập tức chảy ra chất lỏng đỏ như máu.

“Huyết đài (1)! Chỉ có nơi âm khí nồng đậm mới có!”

Nhìn ánh mắt âm u của Diệp Thiếu Dương, đám người Tạ Vũ Tình cảm thấy khẩn trương gấp bội. 

Đúng lúc này, Trương Bân đứng ở dưới một thân cây, có chút uể oải nói: “Lúc ấy nhìn thấy Thái Tuế, chính là ở nơi này, nhưng mà tìm không thấy nữa.”

Diệp Thiếu Dương đuổi qua, cẩn thận quan sát, phát hiện suối nước đục ngầu, ẩn chứa âm khí, bùn đất bờ nước cũng bị tiêm nhiễm thành màu sắc đen đỏ không bình thường, nhìn tuyệt đối không phải hình thành trong vòng một hai ngày.

Lấy ra la bàn âm dương, bốm đốt ngón tay tính toán hồi lâu, nơi này cũng không phải tiết điểm đầu gió gì, bởi vì khí tức không thông mới có thể tích lũy âm khí, như vậy chỉ có một loại khả năng: âm khí nơi này, là con người chế tạo! 

Cùng Trương Bân tìm một hồi, chưa tìm được, Diệp Thiếu Dương bảo Kỳ Thần đưa hắn trở về, đồng thời đem Qua Qua từ Quỷ Vực quay về cũng đưa tới, bảo nó đi theo Trương Bân, làm giám hộ vài ngày cho hắn, miễn lại xảy ra chuyện gì.

Bản thân đi dọc theo dòng suối nhỏ, cuối cùng tìm được đầm nước đọng, dòng suối nhỏ chính là dòng chảy phụ từ trong đầm nước đọng phân ra.

Diệp Thiếu Dương hỏi Lưu Minh biết được, nước của cái đầm nước đọng này, đều là hai mùa hạ thu, nước suối trên núi xuất phát từ phong thủy kỳ, từ trên núi chảy xuống nước suối cùng nước mưa tồn trữ mà có, sau khi đến cuối mỗi mùa thu sẽ khô cạn. 

Diệp Thiếu Dương đứng ở bên hồ, cẩn thận quan sát một phen, hỏi Lưu Minh: “Ông nói hồ này mùa đông hàng năm sẽ cạn?”

Trương Bân gật gật đầu.

Diệp Thiếu Dương vòng quanh hồ đi một vòng, lại tới hạ du dòng suối nhìn nhìn, phát hiện thủy đạo tiến vào lòng đất. 

Tạ Vũ Tình đi theo cả quãng đường, chờ hắn xem xong rồi, sốt ruột không chờ được hỏi: “Cậu nói câu gì đi chứ, thế nào?”

Diệp Thiếu Dương tìm cái cọc cây ngồi xuống, người còn lại lập tức vây quanh ở bên người hắn.

“Hiện tại có thể kết luận, khởi đầu của chuyện này, là vì Ngô Nhạc và Sở Tiểu Long ăn loại quả kia, nhưng thứ đó, tuyệt đối không phải Thái Tuế.” 

Tạ Vũ Tình nói: “Vậy là cái gì?”

“Hẳn là một loại hoa trái do âm khí tích tụ, giống như trúng độc, sau khi ăn, thân thể bị âm khí khống chế.” Diệp Thiếu Dương nói: “Mọi người trước đó chú ý tới không, trên bùn đất mặc kệ là bên dòng suối hay là bên hồ, đều có rất nhiều đường vằn ngang, có nơi, rong rêu cũng bị cào mất.”

Tạ Vũ Tình nói: “Chị nhìn thấy rồi, cái này không phải mùa nước lên nơi này dòng nước quá cao, giội ra dấu vết sao?” 

Diệp Thiếu Dương nói: “Dấu vết này là gần đây mới sinh ra.”

“Đúng vậy, mùa hè lúc này mới trôi qua.”

Diệp Thiếu Dương lườm cô một cái nói: “Tôi là nói, một hai ngày gần đây, một hai ngày gần đây, không phải mùa nước lên cái gì cả.” 

Tạ Vũ Tình giật mình.

Diệp Thiếu Dương cũng không giả thần giả quỷ, nói tiếp: “Loại dấu vết này, rất giống một số thứ nào đó kiểu như dây leo, từ trên nền cát cọ qua...”

“Dây leo!” Tạ Vũ Tình kinh ngạc nói: “Loại thực vật đó!” 

Diệp Thiếu Dương gật đầu: “Nếu tôi không đoán sai, bên hồ cùng bên dòng suối, lúc ấy nhất định mọc đầy Địa Ngục Ma Tâm Thảo, tôi thậm chí hoài nghi, cái gọi là Thái Tuế bị bọn Ngô Nhạc ăn, chính là trái của Địa Ngục Ma Tâm Thảo!”

Lời vừa nói ra, mấy người đều kinh ngạc nói không ra lời.

Tạ Vũ Tình lập tức gọi điện thoại cho Kỳ Thần, bảo hắn hỗ trợ hỏi Trương Bân, kết quả Trương Bân nhớ rõ, lúc ấy bên dòng suối quả thật mọc đầy một loại thực vật dây leo... 

“Hai người này ăn trái Ma Tâm Thảo, cho nên đã chết?” Tạ Vũ Tình hỏi: “Nhưng bọn họ vì sao sẽ chết ở trong thủy phòng chứ?”

Diệp Thiếu Dương lắc đầu, đột nhiên nghĩ đến: “Cái ao trữ nước kia, có lẽ là thi sào cương thi nọ dùng để tu luyện, đem bọn họ đưa tới đó giết chết, là vì thuận tiện cho mình thải bổ tu luyện.”

“Cương thi? Cương thi ở đâu ra?” Tạ Vũ Tình khó hiểu. 

Diệp Thiếu Dương đem tình huống Tiêu Dật Vân trước đó nói với mình kể qua một lần, sau đó nói: “Ma Tâm Thảo tà tính có mạnh nữa, cũng chỉ là một loại thực vật mộc thuộc tính, linh trí mở được một nửa, không có khả năng bày ra sự kiện tỉ mỉ như vậy, nguồn gốc của luồng thi khí kia, mới là chủ mưu của tất cả cái này.”

***

(1) Huyết đài: rêu máu. 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.