Chương trước
Chương sau
Đây chính là quần áo mới giày mới vừa đổi không lâu nha.

Trong vòng một ngày hai lần rơi xuống nước, Diệp Thiếu Dương cũng muốn ngất. Nhưng chủ yếu nhất vẫn là không thể bắt được tà vật hại người kia, trong lòng rất khó chịu.

Ở bên bờ nghỉ ngơi một chút, Diệp Thiếu Dương bảo Kỳ Thần đỡ nam sinh cứu lên kia cùng nhau đi ra. 

Đột nhiên, một chuỗi thanh âm “bục bục” từ vũng nước phát ra, Diệp Thiếu Dương đoạt lấy đèn pin của Trương Tiểu Nhị, chiếu tới, chỉ thấy giữa cái hố nước không ngừng nổi bong bóng lên trên. Trương Tiểu Nhị và Kỳ Thần nhất thời rất là khẩn trương.

“Sư phụ, lại có con quỷ nào tới phải không?” Trương Tiểu Nhị sợ hãi hỏi.

Trong lòng Diệp Thiếu Dương nghi hoặc, chẳng lẽ đối phương thực dám trở về hay sao? 

Bọt nước nháy mắt vỡ tung toàn bộ, một làn khí đen bốc lên.

Diệp Thiếu Dương khụt khịt mũi hai cái, lật tay đi đẩy Trương Tiểu Nhị cùng Kỳ Thần, “Thi khí, mấy người lui ra phía sau một chút.”

Hai người vội vàng lui về phía sau né tránh. 

Chờ thi khí tan hết, lại tạm dừng vài giây, phía dưới đột nhiên chui ra một bóng người, từ vũng nước đi ra, đáp ở bên bờ.

Người của hắn là một hư ảnh, hoàn toàn không dính một tia nước bẩn, đáp ở bên bờ, áo trắng bay bay, cúi đầu nhìn Diệp Thiếu Dương mặt đầy nước bùn, không khỏi cười lên, trêu đùa: “Đường đường Diệp thiên sư cũng có thời điểm chật vật như vậy, nhìn thật sự là trút giận.”

Diệp Thiếu Dương lườm hắn nói: “Ngươi không ở bên dưới bầu bạn lão bà, vì sao đến đây?” 

Đối với Tiêu Dật Vân đột nhiên tới, hắn cũng cảm thấy kinh ngạc.

“Không phải ngươi gọi ta đến sao?” Tiêu Dật Vân nhíu mày nói.

“Ta?” 

“Lão Quách đi tìm nương tử ta, nương tử ta không có mặt, vừa lúc ta ở đó, vừa nghe nói là ngươi vương bát đản này đang làm việc, ta như thế nào cũng phải đến xem.”

“Được, đừng nương tử ngươi nương tử ngươi, gọi thân như vậy, bây giờ còn chưa phải.”

Thấy Tiêu Dật Vân khó chịu, Diệp Thiếu Dương hướng hắn nhướng nhướng mày: “Tin ta có thể bảo cô ấy không để ý tới ngươi nữa hay không?” 

Tiêu Dật Vân cười ha ha, tiến lên khoác vai Diệp Thiếu Dương, không có một chút nào tác phong cao cao tại thượng trước mặt chúng quỷ âm ty: “Đại cữu ca, đừng trêu ta mà!”

Diệp Thiếu Dương cũng khoác vai hắn, hai người nhìn nhau cười.

Từ lần trước mình đại náo Luân Hồi ti, Tiêu Dật Vân bị biếm đi sung quân, đến bây giờ hai người vẫn là lần đầu tiên gặp mặt. 

“Lần trước sự kiện đó...”

“Việc rất nhỏ, nhắc tới nó làm cái gì.”

Diệp Thiếu Dương cười cười, không nhắc lại. 

“Đúng rồi, ngươi tới lúc nào, sao có thể từ dưới mặt nước đi ra?”

“Là Chanh Tử dùng hồn ấn chỉ cho ta vị trí của ngươi, ta trực tiếp lên tìm ngươi, vừa vặn gặp lúc ngươi sắp ngỏm, vốn muốn giúp ngươi một tay, kết quả ngươi không có việc gì, ta liền đi giúp ngươi tróc nã tà vật, ngươi không cảm tạ ta?”

Diệp Thiếu Dương nhướng mày nói: “Ngươi bắt được tên đó rồi?” 

“Đương nhiên.”

“Nà ní?” Diệp Thiếu Dương chăm chú nhìn hai tay trống trơn của hắn.

“Vừa rồi ngươi không thấy à, hóa khói tan đi rồi.” 

“Ta không có rảnh nói giỡn với ngươi.”

“Ai nói giỡn với ngươi, một bụi Địa Ngục Ma Tâm Thảo kia, chính là bị thi khí khống chế, mới huyễn hóa ra hình người.”

Trong lòng Diệp Thiếu Dương hoảng hốt nói: “Cái gì là Địa Ngục Ma Tâm Thảo?” 

Tiêu Dật Vân hé miệng, đột nhiên nhìn thấy Trương Tiểu Nhị cùng Kỳ Thần nói: “Lát nữa nói sau.”

Diệp Thiếu Dương vì thế bảo mọi người đi ra ngoài, Kỳ Thần phái hai thủ hạ đem người rơi xuống nước kia đưa đi bệnh viện, Lưu Minh là lãnh đạo trường, cũng đi theo cùng, xử lý hậu quả, người còn lại cùng nhau đi bộ quay về trường học.

Trên đầu Tiêu Dật Vân hiện ra tam hoa, không phải loại hoa sen đen kia của Đạo Phong, mà là ba đóa hoa sen xanh lục, xoay tròn ở đỉnh đầu, ngăn trở ánh mặt trời. 

Dọc theo đường đi Diệp Thiếu Dương luôn quay đầu nhìn, Tiêu Dật Vân hướng hắn đắc ý cười cười nói: “Thế nào, ghen tị à?”

“Đi mau chút, ta là cảm thấy hoa sen này của ngươi màu sắc không đúng.”

“Chỗ nào không đúng? Tam hoa chỉ có sen tím, sen xanh lục, sen đen, hoa sen xanh lục này của ta là chính tông nhất, không đúng chỗ nào?” 

Diệp Thiếu Dương nhìn một lớn hai nhỏ ba đóa hoa sen màu xanh lục, có chút đáng khinh cười cười nói: “Bởi vì là màu xanh lục chính tông, cái kia, ngươi xem ngươi đội cái này, giống một cái nón không?”

Trương Tiểu Nhị lập tức hiểu ý, phì một tiếng cười ra, “Nón xanh (1)!”

Kỳ Thần muốn cười không dám cười, cố gắng nhịn. 

Khuôn mặt Tiêu Dật Vân nhất thời biến thành màu xanh lục như hoa sen đỉnh đầu hắn, mắng Diệp Thiếu Dương: “Ta nếu đội nón xanh, cũng là ngươi đội cho ta!”

“Ta không có vấn đề nha.” Diệp Thiếu Dương nhún vai, vẻ mặt đê tiện.

Tiêu Dật Vân vừa muốn nổi bão, Diệp Thiếu Dương giở lại trò cũ, bắt lấy tay hắn nói: “Đừng nói nhảm nữa, nói chính sự đi, ngươi vừa rồi nói cái gì, Địa Ngục Ma Tâm Thảo, đó là cái quỷ gì?” 

Tiêu Dật Vân nhìn thoáng qua Trương Tiểu Nhị và Kỳ Thần nói: “Cái này đề cập đến địa ngục, phàm nhân biết cái này không ổn đâu.”

Trương Tiểu Nhị nói: “Soái ca ca, em là đồ đệ của Thiếu Dương, coi như là tỷ muội với lão bà của anh, chúng ta người một nhà, có cái gì khó nói.”

Diệp Thiếu Dương chỉ vào Kỳ Thần nói: “Hắn cũng theo ta làm không ít án, là người một nhà, ngươi nói mau lên, đừng dài dòng nữa.” 

Tiêu Dật Vân cũng không kiên trì nữa nói: “Địa Ngục Ma Tâm Thảo này, cũng không trách ngươi chưa từng gặp, đây là một loại thực vật sinh trưởng ở đáy Vô Tâm hồ hoạt đại địa ngục. Bởi vì hoạt đại địa ngục hàng năm khổ hình, máu thịt tuôn chảy, oán khí tập kết, thực vật bình thường ở nơi đó trực tiếp bị hun chết, căn bản không thể sinh tồn.

Máu quỷ thịt quỷ, lại có oán khí và lệ khí tiêm nhiễm, thời gian dài, sẽ sinh ra yêu nghiệt, còn cần diệt hồn. Có một lần Địa Tàng Bồ Tát đi xuống, gặp đúng lúc loại tinh huyết chi hồn này bị tàn sát, hỏi rõ tình huống, không đành lòng, sau khi trở về, hái hạt giống Ngao trì, đưa cho Sở Giang Vương, sau đó trồng ở dưới Vô Tâm hồ, trở thành Địa Ngục Ma Tâm Thảo.

Nói trắng ra, loại cỏ này chính là phu dọn đường, chuyên môn hấp thu máu quỷ thịt quỷ, còn có hai khí lệ, oán dụng hình sinh ra, lâu ngày, tiến hóa trở thành một loại tà linh căm hận, bị Sở Giang Vương dẫn trận vây ở đáy hồ, chưa từng rời khỏi hoạt đại địa ngục, không ngờ lại có thể xuất hiện ở nhân gian.” 

Diệp Thiếu Dương nghe đến đó, lập tức ý thức được chuyện này phức tạp nói: “Nghe ngươi nói nghiêm trọng như vậy, vẫn là xác định một phen, thứ này đã một mực sinh trưởng ở đáy Vô Tâm hồ, ngươi lại không ở đó trực, ngươi là làm sao nhận ra nó?”

Tiêu Dật Vân nói: “Ta không nhận ra, ta cầm phiến lá Quách lão cho, đến hỏi phủ quân đại nhân. Ngươi hẳn sẽ không cảm thấy phủ quân đại nhân cũng không nhận ra chứ?”

“Ta không dám.” 

Diệp Thiếu Dương thè lưỡi nói: “Địa Ngục Ma Tâm Thảo gì đó, vì sao sẽ xuất hiện ở nhân gian?”

Không đợi Tiêu Dật Vân mở miệng, lại tự mình phủ định nói: “Thôi ngươi khẳng định không biết, hỏi cũng hỏi tốn công.”

“Thông minh.” Tiêu Dật Vân nói: “Chuyện này, ta đã phái người thông báo Sở Giang Vương, hắn đáp lại nói sẽ truy tra nguyên nhân Địa Ngục Ma Tâm Thảo tuồn vào nhân gian, nhưng cụ thể làm như thế nào, vẫn dựa vào chính ngươi. Ngươi biết, âm ty tuyệt đối không thể nhúng tay việc nhân gian, cho dù là Sở Giang Vương cũng không ngoại lệ.” 

***

(1) Nón xanh: ý chỉ bị cắm sừng. Đây chính là quần áo mới giày mới vừa đổi không lâu nha.

Trong vòng một ngày hai lần rơi xuống nước, Diệp Thiếu Dương cũng muốn ngất. Nhưng chủ yếu nhất vẫn là không thể bắt được tà vật hại người kia, trong lòng rất khó chịu.

Ở bên bờ nghỉ ngơi một chút, Diệp Thiếu Dương bảo Kỳ Thần đỡ nam sinh cứu lên kia cùng nhau đi ra. 

Đột nhiên, một chuỗi thanh âm “bục bục” từ vũng nước phát ra, Diệp Thiếu Dương đoạt lấy đèn pin của Trương Tiểu Nhị, chiếu tới, chỉ thấy giữa cái hố nước không ngừng nổi bong bóng lên trên. Trương Tiểu Nhị và Kỳ Thần nhất thời rất là khẩn trương.

“Sư phụ, lại có con quỷ nào tới phải không?” Trương Tiểu Nhị sợ hãi hỏi.

Trong lòng Diệp Thiếu Dương nghi hoặc, chẳng lẽ đối phương thực dám trở về hay sao? 

Bọt nước nháy mắt vỡ tung toàn bộ, một làn khí đen bốc lên.

Diệp Thiếu Dương khụt khịt mũi hai cái, lật tay đi đẩy Trương Tiểu Nhị cùng Kỳ Thần, “Thi khí, mấy người lui ra phía sau một chút.”

Hai người vội vàng lui về phía sau né tránh. 

Chờ thi khí tan hết, lại tạm dừng vài giây, phía dưới đột nhiên chui ra một bóng người, từ vũng nước đi ra, đáp ở bên bờ.

Người của hắn là một hư ảnh, hoàn toàn không dính một tia nước bẩn, đáp ở bên bờ, áo trắng bay bay, cúi đầu nhìn Diệp Thiếu Dương mặt đầy nước bùn, không khỏi cười lên, trêu đùa: “Đường đường Diệp thiên sư cũng có thời điểm chật vật như vậy, nhìn thật sự là trút giận.”

Diệp Thiếu Dương lườm hắn nói: “Ngươi không ở bên dưới bầu bạn lão bà, vì sao đến đây?” 

Đối với Tiêu Dật Vân đột nhiên tới, hắn cũng cảm thấy kinh ngạc.

“Không phải ngươi gọi ta đến sao?” Tiêu Dật Vân nhíu mày nói.

“Ta?” 

“Lão Quách đi tìm nương tử ta, nương tử ta không có mặt, vừa lúc ta ở đó, vừa nghe nói là ngươi vương bát đản này đang làm việc, ta như thế nào cũng phải đến xem.”

“Được, đừng nương tử ngươi nương tử ngươi, gọi thân như vậy, bây giờ còn chưa phải.”

Thấy Tiêu Dật Vân khó chịu, Diệp Thiếu Dương hướng hắn nhướng nhướng mày: “Tin ta có thể bảo cô ấy không để ý tới ngươi nữa hay không?” 

Tiêu Dật Vân cười ha ha, tiến lên khoác vai Diệp Thiếu Dương, không có một chút nào tác phong cao cao tại thượng trước mặt chúng quỷ âm ty: “Đại cữu ca, đừng trêu ta mà!”

Diệp Thiếu Dương cũng khoác vai hắn, hai người nhìn nhau cười.

Từ lần trước mình đại náo Luân Hồi ti, Tiêu Dật Vân bị biếm đi sung quân, đến bây giờ hai người vẫn là lần đầu tiên gặp mặt. 

“Lần trước sự kiện đó...”

“Việc rất nhỏ, nhắc tới nó làm cái gì.”

Diệp Thiếu Dương cười cười, không nhắc lại. 

“Đúng rồi, ngươi tới lúc nào, sao có thể từ dưới mặt nước đi ra?”

“Là Chanh Tử dùng hồn ấn chỉ cho ta vị trí của ngươi, ta trực tiếp lên tìm ngươi, vừa vặn gặp lúc ngươi sắp ngỏm, vốn muốn giúp ngươi một tay, kết quả ngươi không có việc gì, ta liền đi giúp ngươi tróc nã tà vật, ngươi không cảm tạ ta?”

Diệp Thiếu Dương nhướng mày nói: “Ngươi bắt được tên đó rồi?” 

“Đương nhiên.”

“Nà ní?” Diệp Thiếu Dương chăm chú nhìn hai tay trống trơn của hắn.

“Vừa rồi ngươi không thấy à, hóa khói tan đi rồi.” 

“Ta không có rảnh nói giỡn với ngươi.”

“Ai nói giỡn với ngươi, một bụi Địa Ngục Ma Tâm Thảo kia, chính là bị thi khí khống chế, mới huyễn hóa ra hình người.”

Trong lòng Diệp Thiếu Dương hoảng hốt nói: “Cái gì là Địa Ngục Ma Tâm Thảo?” 

Tiêu Dật Vân hé miệng, đột nhiên nhìn thấy Trương Tiểu Nhị cùng Kỳ Thần nói: “Lát nữa nói sau.”

Diệp Thiếu Dương vì thế bảo mọi người đi ra ngoài, Kỳ Thần phái hai thủ hạ đem người rơi xuống nước kia đưa đi bệnh viện, Lưu Minh là lãnh đạo trường, cũng đi theo cùng, xử lý hậu quả, người còn lại cùng nhau đi bộ quay về trường học.

Trên đầu Tiêu Dật Vân hiện ra tam hoa, không phải loại hoa sen đen kia của Đạo Phong, mà là ba đóa hoa sen xanh lục, xoay tròn ở đỉnh đầu, ngăn trở ánh mặt trời. 

Dọc theo đường đi Diệp Thiếu Dương luôn quay đầu nhìn, Tiêu Dật Vân hướng hắn đắc ý cười cười nói: “Thế nào, ghen tị à?”

“Đi mau chút, ta là cảm thấy hoa sen này của ngươi màu sắc không đúng.”

“Chỗ nào không đúng? Tam hoa chỉ có sen tím, sen xanh lục, sen đen, hoa sen xanh lục này của ta là chính tông nhất, không đúng chỗ nào?” 

Diệp Thiếu Dương nhìn một lớn hai nhỏ ba đóa hoa sen màu xanh lục, có chút đáng khinh cười cười nói: “Bởi vì là màu xanh lục chính tông, cái kia, ngươi xem ngươi đội cái này, giống một cái nón không?”

Trương Tiểu Nhị lập tức hiểu ý, phì một tiếng cười ra, “Nón xanh (1)!”

Kỳ Thần muốn cười không dám cười, cố gắng nhịn. 

Khuôn mặt Tiêu Dật Vân nhất thời biến thành màu xanh lục như hoa sen đỉnh đầu hắn, mắng Diệp Thiếu Dương: “Ta nếu đội nón xanh, cũng là ngươi đội cho ta!”

“Ta không có vấn đề nha.” Diệp Thiếu Dương nhún vai, vẻ mặt đê tiện.

Tiêu Dật Vân vừa muốn nổi bão, Diệp Thiếu Dương giở lại trò cũ, bắt lấy tay hắn nói: “Đừng nói nhảm nữa, nói chính sự đi, ngươi vừa rồi nói cái gì, Địa Ngục Ma Tâm Thảo, đó là cái quỷ gì?” 

Tiêu Dật Vân nhìn thoáng qua Trương Tiểu Nhị và Kỳ Thần nói: “Cái này đề cập đến địa ngục, phàm nhân biết cái này không ổn đâu.”

Trương Tiểu Nhị nói: “Soái ca ca, em là đồ đệ của Thiếu Dương, coi như là tỷ muội với lão bà của anh, chúng ta người một nhà, có cái gì khó nói.”

Diệp Thiếu Dương chỉ vào Kỳ Thần nói: “Hắn cũng theo ta làm không ít án, là người một nhà, ngươi nói mau lên, đừng dài dòng nữa.” 

Tiêu Dật Vân cũng không kiên trì nữa nói: “Địa Ngục Ma Tâm Thảo này, cũng không trách ngươi chưa từng gặp, đây là một loại thực vật sinh trưởng ở đáy Vô Tâm hồ hoạt đại địa ngục. Bởi vì hoạt đại địa ngục hàng năm khổ hình, máu thịt tuôn chảy, oán khí tập kết, thực vật bình thường ở nơi đó trực tiếp bị hun chết, căn bản không thể sinh tồn.

Máu quỷ thịt quỷ, lại có oán khí và lệ khí tiêm nhiễm, thời gian dài, sẽ sinh ra yêu nghiệt, còn cần diệt hồn. Có một lần Địa Tàng Bồ Tát đi xuống, gặp đúng lúc loại tinh huyết chi hồn này bị tàn sát, hỏi rõ tình huống, không đành lòng, sau khi trở về, hái hạt giống Ngao trì, đưa cho Sở Giang Vương, sau đó trồng ở dưới Vô Tâm hồ, trở thành Địa Ngục Ma Tâm Thảo.

Nói trắng ra, loại cỏ này chính là phu dọn đường, chuyên môn hấp thu máu quỷ thịt quỷ, còn có hai khí lệ, oán dụng hình sinh ra, lâu ngày, tiến hóa trở thành một loại tà linh căm hận, bị Sở Giang Vương dẫn trận vây ở đáy hồ, chưa từng rời khỏi hoạt đại địa ngục, không ngờ lại có thể xuất hiện ở nhân gian.” 

Diệp Thiếu Dương nghe đến đó, lập tức ý thức được chuyện này phức tạp nói: “Nghe ngươi nói nghiêm trọng như vậy, vẫn là xác định một phen, thứ này đã một mực sinh trưởng ở đáy Vô Tâm hồ, ngươi lại không ở đó trực, ngươi là làm sao nhận ra nó?”

Tiêu Dật Vân nói: “Ta không nhận ra, ta cầm phiến lá Quách lão cho, đến hỏi phủ quân đại nhân. Ngươi hẳn sẽ không cảm thấy phủ quân đại nhân cũng không nhận ra chứ?”

“Ta không dám.” 

Diệp Thiếu Dương thè lưỡi nói: “Địa Ngục Ma Tâm Thảo gì đó, vì sao sẽ xuất hiện ở nhân gian?”

Không đợi Tiêu Dật Vân mở miệng, lại tự mình phủ định nói: “Thôi ngươi khẳng định không biết, hỏi cũng hỏi tốn công.”

“Thông minh.” Tiêu Dật Vân nói: “Chuyện này, ta đã phái người thông báo Sở Giang Vương, hắn đáp lại nói sẽ truy tra nguyên nhân Địa Ngục Ma Tâm Thảo tuồn vào nhân gian, nhưng cụ thể làm như thế nào, vẫn dựa vào chính ngươi. Ngươi biết, âm ty tuyệt đối không thể nhúng tay việc nhân gian, cho dù là Sở Giang Vương cũng không ngoại lệ.” 

***

(1) Nón xanh: ý chỉ bị cắm sừng.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.