Chương trước
Chương sau
“Cái này cũng là cân nhắc cho các ngươi, các vị muốn biết chân tướng, đi vào là được.”

Vô Niệm thiên sư mặt mỉm cười nói.

Thanh Vân Tử không nói gì nữa, đi đến trước bát quái môn, suy tính ra vị trí sinh môn, lập tức chui vào. 

Đám người Diệp Thiếu Dương theo sát sau đó.

Xuyên qua chỗ như khe hở không gian, đáp xuống chỗ trận tâm. Diệp Thiếu Dương chăm chú nhìn lại, nhất thời ngây người:

Tông sư các môn phái lúc trước đi vào, mỗi người đều khoanh chân ngồi trên mặt đất, trong hai tay hoặc là trên mặt đất trước mặt đặt pháp bảo môn phái của mình, từng người nhắm mắt, đồng thanh niệm chú ngữ. 

Một đạo hào quang màu hoa hồng lóng lánh ở trên toàn bộ pháp khí, nối liền mạch, nhìn qua rất giống một vòng chất lỏng lơ lửng ở không trung.

Một dải chất lỏng này, đem linh lực của toàn bộ pháp khí nối liền với nhau, lấy khối linh thạch màu đen kia ở giữa làm tiết điểm, lan tràn ra như gợn sóng, hình thành một kết giới dạng lưới bất quy tắc.

Đạo Phong và Dương Cung Tử dựa lưng vào nhau, đứng ở dưới kết giới, đều tự tế ra ngũ triều nguyên khí và hỗn độn chân khí, bảo vệ bản thân. 

Thấy một màn này, Diệp Thiếu Dương phản ứng đầu tiên chính là: Đạo Phong đã trúng mai phục!

Vô Cực thiên sư ngồi ở chính giữa kết giới, nhẹ nhàng xoay chuyển “chất lỏng” trước mặt, trong miệng chậm rãi niệm:

“Cửu kiếp cửu trọng thiên, nhất niệm diệt thế gian, huyết hải phục ba sinh, thiên ngoại bất phi tiên.” 

Vài câu này nghe vào tai càng thêm giống thơ, mà không giống như là chú ngữ.

Sau khi bị Vô Cực thiên sư xoay chuyển vài cái, quỹ tích chất lỏng vốn liên tiếp trong giây lát bắt đầu động, những “chất lỏng” màu hoa hồng kia ở bên trong, bắt đầu chảy ở trong quỹ tích, toàn bộ vị trí của kết giới cũng dần dần trở nên bất quy tắc.

Dịch thể chảy tuần hoàn, linh lực sinh sôi không dứt. 

Tám đại tông sư cùng nhau dừng niệm chú, chỉ là hai tay nâng pháp khí, để chất lỏng tự mình lưu chuyển.

“Thiên Ngoại Bất Phi Tiên. Trận pháp này, một khi kích hoạt, ngay cả thần tiên cũng không bay ra được.”

Vô Cực thiên sư dứng dậy, một tay chỉ vào chất lỏng màu hoa hồng chảy xuôi trước mặt, hỏi Đạo Phong: “Ngươi có biết, đây là cái gì hay không?” 

Đạo Phong không nói.

Vô Cực thiên sư tự mình nói: “Đây là địa chi huyết (1),cũng gọi là sơn tân, tựa như huyết mạch cơ thể người, tuần hoàn không thôi, duy trì trận pháp tồn tại.”

Diệp Thiếu Dương vừa nghe, giật mình nghĩ đến, trách không được cái này trận pháp tên là Cửu Trọng Huyết Hải Đại Trận, hai chữ Huyết Hải, thì ra chỉ chính là máu của đất. 

Đạo Phong nói: “Thì ra ngươi tất cả đều an bài sẵn rồi, mời tám đại tông sư chủ trì mắt trận, gia cố phong ấn, đều là ngụy trang, ngươi cố ý dẫn ta lên núi, xông vào trong tháp, sau đó để bọn họ bọc đánh, cùng nhau kích hoạt trận pháp, đem ta vây ở trận tâm rồi một lần hành động tóm gọn.”

“Vẫn có chút ngoài ý muốn, ví dụ, ta không ngờ ngươi sẽ tìm đến A Tu La vương tử trợ trận, cũng may có Đạo Uyên có thể ngăn cản, Vô Niệm cũng có thể bổ sung vị trí của hắn.”

Vô Cực thiên sư ngẩng đầu, ánh mắt dừng ở trên mặt Thanh Vân Tử. 

Thanh Vân Tử cũng đang nhìn hắn.

“Thanh Vân tổ sư, ta biết ngươi đang nghĩ cái gì, kế hoạch này cố ý tránh ngươi, thật ra cũng là vì tránh cho cho ngươi khó xử, hiện tại tất cả đã kết thúc, ngươi cũng không tham dự, cũng miễn đi tương lai tự trách.”

Thanh Vân Tử thở dài, chắp tay nói: “Sư huynh có tâm, không biết sư huynh tính đem hắn thế nào?” 

Chưa đợi Vô Cực thiên sư mở miệng, Từ Tâm sư thái kêu gào trước: “Nghịch tặc giới pháp thuật bực này, giữ lại tất là tai họa, tự nhiên là đem hắn diệt hồn, tinh phách đánh vào Minh hà địa ngục, thừa nhận vạn kiếp khổ!”

Đạo Phong nghe lời nói ác độc này, quay đầu, nhẹ nhàng nhìn bà ta một cái nói: “Đa tạ sư thái nhắc nhở, nếu ngươi rơi vào tay ta, ta nhất định sẽ làm theo ngươi nói.”

Vô Cực thiên sư khoát tay nói: “Ta năm đó lập chí nguyện to lớn, đời này bất diệt sinh linh, Đạo Phong tất nhiên không thể không chết, nhưng ta vẫn nguyện ý thử siêu độ một lần. Đạo Phong, ngươi nếu cam tâm tình nguyện để ta thu ở trong tháp, có thể miễn đi họa binh đao, cũng bớt sinh nghiệp lực, để tránh ngươi tương lai khổ vì chuộc tội.” 

Đạo Phong mỉm cười nói: “Đại sư thật ra thiện tâm, chỉ là ta muốn hỏi một câu, ta rốt cuộc phạm vào tội gì, không thể không chết?”

Từ Tâm sư thái lại giành trước mở miệng, đem Ngọc Thần Tử, Lăng Vũ Hiên và Liễu Như Nhứ chết tính hết ở trên đầu của hắn, cũng khuyên bảo Vô Cực thiên sư mau động thủ một chút.

“Oan có đầu nợ có chủ. Nếu chỉ vì những thứ này, còn không bằng đưa hắn đi âm ty giải thích nhân quả, ép vào trong tháp làm chi? Ta nói hắn không thể không chết, chỉ vì hắn là... quỷ đồng chuyển thế.” 

Trong mắt mọi người đều lộ ra vẻ mờ mịt, bốn chữ “quỷ đồng chuyển thế” này, toàn bộ mọi người đều là lần đầu tiên nghe được.

Sắc mặt Đạo Phong không thay đổi, nhìn Vô Cực thiên sư.

Vô Cực thiên sư nhìn mọi người, lặng lẽ nói: “Thân phận của ta, các ngươi đều biết, ta cũng không cần che dấu. Từ sau khi Quỷ Vương bị âm ty diệt, co đầu rút cổ ở Thái Âm sơn, hắn luôn muốn mở chiến trường, tới nhân gian, như vậy là có thể bức bách âm ty dụng binh đối với nhân gian, trái với quy củ ‘âm ty không thể hỏi đến việc nhân gian’, đến lúc đó nhân gian vừa loạn, trật tự toàn bộ tam giới đều sẽ bị đảo loạn. 

Cũng may dựa theo quy tắc tự nhiên, tu vi càng mạnh, khi xuyên qua hư không khe hở chịu lực cản cũng sẽ càng lớn, Quỷ Vương nếu muốn mạnh mẽ xuyên qua, chờ thời điểm đến nhân gian, linh thân tám phần sẽ hoàn toàn mài mòn, chỉ còn lại có một chút chân linh, tùy tiện một thiên sư đi cũng có thể giết hắn.

Cho nên, trăm ngàn năm qua, hắn luôn luôn tìm kiếm biện pháp có thể đến nhân gian. Những điều này các ngươi cũng đều rõ, ta không ngại phiền lặp lại một lần, bởi vì chuyện kế tiếp muốn nói, phi thường quan trọng, liên quan an nguy cả giới pháp thuật, thậm chí toàn bộ nhân gian!”

Mọi người nhìn nhau, chỉ khẩu khí nói chuyện này của Vô Cực thiên sư, đã làm bọn họ cảm thấy khẩn trương. 

“Năm đó Quỷ Vương phun ra tinh khí, trở thành tà linh, lại rót vào một mảng chân linh, giúp mở linh trí... Cũng chính là ta, ta sinh bởi Quỷ Vương, tâm niệm tương thông, chỉ cần ta có thể đặt chân ở nhân gian, trường kỳ tu luyện, có thể từng chút một đem nguyên thần cùng tu vi của hắn âm thầm từ Quỷ Vực kéo qua, cuối cùng đạt thành nguyện vọng của hắn.

May mắn ta bị giới pháp thuật theo dõi... kết cục sau đó, cùng một đoạn quá trình, ta sẽ không nói tỉ mỉ. Ta ở sau khi quy y đạo môn, đắc đạo, Vô Cực Quỷ Vương vì không để giới pháp thuật dựa vào ký ức lạc ấn của ta, tìm kiếm được cửa vào Thái Âm sơn, đem linh căn với ta chặt đứt.

Nhưng, ta dù sao cũng là đến từ chính hắn, cho nên khi linh thân, hồn phách cùng nguyên thần của hắn có thay đổi lớn, ta có thể mơ hồ cảm giác được, hơn nữa ta bất tài nắm giữ ý nghĩa thâm ảo của Văn Vương bát quẻ, mỗi khi gặp đại sự, lấy khóa kim tiền bói toán cùng bấm đốt ngón tay, đối với chân tướng của sự tình, luôn có thể phỏng đoán ra vài phần. 

Đại khái ở ba trăm năm trước, thần thức của ta có thể cảm giác được, linh thân của Quỷ Vương, có một đợt dị động rất quỷ dị, rất giống như đang thai nghén cái gì vậy...”

“Quỷ Vương là nữ?” Diệp Thiếu Dương kinh hô lên.

Vô Cực thiên sư nhìn hắn một cái nói: “Thai nghén, không nhất định đã là mang thai, ta lúc ấy dùng Văn Vương bát quẻ bói một bài, tên của quẻ tượng rất kỳ quái, gọi là ‘Tâm hoài quỷ thai’, ta lúc ấy liền hoài nghi, sau đó rất nhiều năm, ta luôn luôn thôi diễn, hơn nữa vận dụng thần thức, cảm giác linh thần linh thân của Quỷ Vương, rốt cuộc đã làm rõ được, hắn muốn làm gì. 

***

(1) địa chi huyết: máu của đất. “Cái này cũng là cân nhắc cho các ngươi, các vị muốn biết chân tướng, đi vào là được.”

Vô Niệm thiên sư mặt mỉm cười nói.

Thanh Vân Tử không nói gì nữa, đi đến trước bát quái môn, suy tính ra vị trí sinh môn, lập tức chui vào. 

Đám người Diệp Thiếu Dương theo sát sau đó.

Xuyên qua chỗ như khe hở không gian, đáp xuống chỗ trận tâm. Diệp Thiếu Dương chăm chú nhìn lại, nhất thời ngây người:

Tông sư các môn phái lúc trước đi vào, mỗi người đều khoanh chân ngồi trên mặt đất, trong hai tay hoặc là trên mặt đất trước mặt đặt pháp bảo môn phái của mình, từng người nhắm mắt, đồng thanh niệm chú ngữ. 

Một đạo hào quang màu hoa hồng lóng lánh ở trên toàn bộ pháp khí, nối liền mạch, nhìn qua rất giống một vòng chất lỏng lơ lửng ở không trung.

Một dải chất lỏng này, đem linh lực của toàn bộ pháp khí nối liền với nhau, lấy khối linh thạch màu đen kia ở giữa làm tiết điểm, lan tràn ra như gợn sóng, hình thành một kết giới dạng lưới bất quy tắc.

Đạo Phong và Dương Cung Tử dựa lưng vào nhau, đứng ở dưới kết giới, đều tự tế ra ngũ triều nguyên khí và hỗn độn chân khí, bảo vệ bản thân. 

Thấy một màn này, Diệp Thiếu Dương phản ứng đầu tiên chính là: Đạo Phong đã trúng mai phục!

Vô Cực thiên sư ngồi ở chính giữa kết giới, nhẹ nhàng xoay chuyển “chất lỏng” trước mặt, trong miệng chậm rãi niệm:

“Cửu kiếp cửu trọng thiên, nhất niệm diệt thế gian, huyết hải phục ba sinh, thiên ngoại bất phi tiên.” 

Vài câu này nghe vào tai càng thêm giống thơ, mà không giống như là chú ngữ.

Sau khi bị Vô Cực thiên sư xoay chuyển vài cái, quỹ tích chất lỏng vốn liên tiếp trong giây lát bắt đầu động, những “chất lỏng” màu hoa hồng kia ở bên trong, bắt đầu chảy ở trong quỹ tích, toàn bộ vị trí của kết giới cũng dần dần trở nên bất quy tắc.

Dịch thể chảy tuần hoàn, linh lực sinh sôi không dứt. 

Tám đại tông sư cùng nhau dừng niệm chú, chỉ là hai tay nâng pháp khí, để chất lỏng tự mình lưu chuyển.

“Thiên Ngoại Bất Phi Tiên. Trận pháp này, một khi kích hoạt, ngay cả thần tiên cũng không bay ra được.”

Vô Cực thiên sư dứng dậy, một tay chỉ vào chất lỏng màu hoa hồng chảy xuôi trước mặt, hỏi Đạo Phong: “Ngươi có biết, đây là cái gì hay không?” 

Đạo Phong không nói.

Vô Cực thiên sư tự mình nói: “Đây là địa chi huyết (1),cũng gọi là sơn tân, tựa như huyết mạch cơ thể người, tuần hoàn không thôi, duy trì trận pháp tồn tại.”

Diệp Thiếu Dương vừa nghe, giật mình nghĩ đến, trách không được cái này trận pháp tên là Cửu Trọng Huyết Hải Đại Trận, hai chữ Huyết Hải, thì ra chỉ chính là máu của đất. 

Đạo Phong nói: “Thì ra ngươi tất cả đều an bài sẵn rồi, mời tám đại tông sư chủ trì mắt trận, gia cố phong ấn, đều là ngụy trang, ngươi cố ý dẫn ta lên núi, xông vào trong tháp, sau đó để bọn họ bọc đánh, cùng nhau kích hoạt trận pháp, đem ta vây ở trận tâm rồi một lần hành động tóm gọn.”

“Vẫn có chút ngoài ý muốn, ví dụ, ta không ngờ ngươi sẽ tìm đến A Tu La vương tử trợ trận, cũng may có Đạo Uyên có thể ngăn cản, Vô Niệm cũng có thể bổ sung vị trí của hắn.”

Vô Cực thiên sư ngẩng đầu, ánh mắt dừng ở trên mặt Thanh Vân Tử. 

Thanh Vân Tử cũng đang nhìn hắn.

“Thanh Vân tổ sư, ta biết ngươi đang nghĩ cái gì, kế hoạch này cố ý tránh ngươi, thật ra cũng là vì tránh cho cho ngươi khó xử, hiện tại tất cả đã kết thúc, ngươi cũng không tham dự, cũng miễn đi tương lai tự trách.”

Thanh Vân Tử thở dài, chắp tay nói: “Sư huynh có tâm, không biết sư huynh tính đem hắn thế nào?” 

Chưa đợi Vô Cực thiên sư mở miệng, Từ Tâm sư thái kêu gào trước: “Nghịch tặc giới pháp thuật bực này, giữ lại tất là tai họa, tự nhiên là đem hắn diệt hồn, tinh phách đánh vào Minh hà địa ngục, thừa nhận vạn kiếp khổ!”

Đạo Phong nghe lời nói ác độc này, quay đầu, nhẹ nhàng nhìn bà ta một cái nói: “Đa tạ sư thái nhắc nhở, nếu ngươi rơi vào tay ta, ta nhất định sẽ làm theo ngươi nói.”

Vô Cực thiên sư khoát tay nói: “Ta năm đó lập chí nguyện to lớn, đời này bất diệt sinh linh, Đạo Phong tất nhiên không thể không chết, nhưng ta vẫn nguyện ý thử siêu độ một lần. Đạo Phong, ngươi nếu cam tâm tình nguyện để ta thu ở trong tháp, có thể miễn đi họa binh đao, cũng bớt sinh nghiệp lực, để tránh ngươi tương lai khổ vì chuộc tội.” 

Đạo Phong mỉm cười nói: “Đại sư thật ra thiện tâm, chỉ là ta muốn hỏi một câu, ta rốt cuộc phạm vào tội gì, không thể không chết?”

Từ Tâm sư thái lại giành trước mở miệng, đem Ngọc Thần Tử, Lăng Vũ Hiên và Liễu Như Nhứ chết tính hết ở trên đầu của hắn, cũng khuyên bảo Vô Cực thiên sư mau động thủ một chút.

“Oan có đầu nợ có chủ. Nếu chỉ vì những thứ này, còn không bằng đưa hắn đi âm ty giải thích nhân quả, ép vào trong tháp làm chi? Ta nói hắn không thể không chết, chỉ vì hắn là... quỷ đồng chuyển thế.” 

Trong mắt mọi người đều lộ ra vẻ mờ mịt, bốn chữ “quỷ đồng chuyển thế” này, toàn bộ mọi người đều là lần đầu tiên nghe được.

Sắc mặt Đạo Phong không thay đổi, nhìn Vô Cực thiên sư.

Vô Cực thiên sư nhìn mọi người, lặng lẽ nói: “Thân phận của ta, các ngươi đều biết, ta cũng không cần che dấu. Từ sau khi Quỷ Vương bị âm ty diệt, co đầu rút cổ ở Thái Âm sơn, hắn luôn muốn mở chiến trường, tới nhân gian, như vậy là có thể bức bách âm ty dụng binh đối với nhân gian, trái với quy củ ‘âm ty không thể hỏi đến việc nhân gian’, đến lúc đó nhân gian vừa loạn, trật tự toàn bộ tam giới đều sẽ bị đảo loạn. 

Cũng may dựa theo quy tắc tự nhiên, tu vi càng mạnh, khi xuyên qua hư không khe hở chịu lực cản cũng sẽ càng lớn, Quỷ Vương nếu muốn mạnh mẽ xuyên qua, chờ thời điểm đến nhân gian, linh thân tám phần sẽ hoàn toàn mài mòn, chỉ còn lại có một chút chân linh, tùy tiện một thiên sư đi cũng có thể giết hắn.

Cho nên, trăm ngàn năm qua, hắn luôn luôn tìm kiếm biện pháp có thể đến nhân gian. Những điều này các ngươi cũng đều rõ, ta không ngại phiền lặp lại một lần, bởi vì chuyện kế tiếp muốn nói, phi thường quan trọng, liên quan an nguy cả giới pháp thuật, thậm chí toàn bộ nhân gian!”

Mọi người nhìn nhau, chỉ khẩu khí nói chuyện này của Vô Cực thiên sư, đã làm bọn họ cảm thấy khẩn trương. 

“Năm đó Quỷ Vương phun ra tinh khí, trở thành tà linh, lại rót vào một mảng chân linh, giúp mở linh trí... Cũng chính là ta, ta sinh bởi Quỷ Vương, tâm niệm tương thông, chỉ cần ta có thể đặt chân ở nhân gian, trường kỳ tu luyện, có thể từng chút một đem nguyên thần cùng tu vi của hắn âm thầm từ Quỷ Vực kéo qua, cuối cùng đạt thành nguyện vọng của hắn.

May mắn ta bị giới pháp thuật theo dõi... kết cục sau đó, cùng một đoạn quá trình, ta sẽ không nói tỉ mỉ. Ta ở sau khi quy y đạo môn, đắc đạo, Vô Cực Quỷ Vương vì không để giới pháp thuật dựa vào ký ức lạc ấn của ta, tìm kiếm được cửa vào Thái Âm sơn, đem linh căn với ta chặt đứt.

Nhưng, ta dù sao cũng là đến từ chính hắn, cho nên khi linh thân, hồn phách cùng nguyên thần của hắn có thay đổi lớn, ta có thể mơ hồ cảm giác được, hơn nữa ta bất tài nắm giữ ý nghĩa thâm ảo của Văn Vương bát quẻ, mỗi khi gặp đại sự, lấy khóa kim tiền bói toán cùng bấm đốt ngón tay, đối với chân tướng của sự tình, luôn có thể phỏng đoán ra vài phần. 

Đại khái ở ba trăm năm trước, thần thức của ta có thể cảm giác được, linh thân của Quỷ Vương, có một đợt dị động rất quỷ dị, rất giống như đang thai nghén cái gì vậy...”

“Quỷ Vương là nữ?” Diệp Thiếu Dương kinh hô lên.

Vô Cực thiên sư nhìn hắn một cái nói: “Thai nghén, không nhất định đã là mang thai, ta lúc ấy dùng Văn Vương bát quẻ bói một bài, tên của quẻ tượng rất kỳ quái, gọi là ‘Tâm hoài quỷ thai’, ta lúc ấy liền hoài nghi, sau đó rất nhiều năm, ta luôn luôn thôi diễn, hơn nữa vận dụng thần thức, cảm giác linh thần linh thân của Quỷ Vương, rốt cuộc đã làm rõ được, hắn muốn làm gì. 

***

(1) địa chi huyết: máu của đất.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.