Chương trước
Chương sau
“Ra thủ đoạn mạnh nhất, bắt ả!”

Cầm tặc tiên cầm vương, hiện tại Ngư Huyền Cơ đang nhập định làm phép, Thập Nương là chủ trì Luân Hồi ti, nếu có thể bắt cô ta, sự tình chắc chắn sẽ dễ xử lý hơn rất nhiều.

Nhuế Lãnh Ngọc nói xong, tự mình rút trước ra Tùng Văn Cổ Định Kiếm, thi triển Ngự Linh Kiếm Pháp, hướng Thập Nương chém một trận mãnh liệt, Tứ Bảo cũng tế ra La Hán Kim Thân, trước sau giáp công... 

“Tiểu Ngư, tỉnh lại, Tiểu Ngư!”

Diệp Thiếu Dương rót vào trong cơ thể cô bé một luồng cương khí, Tiểu Ngư chậm rãi mở to mắt, thấy Diệp Thiếu Dương, trong hốc mắt dần dần trở nên có hào quang.

“Tiểu sư thúc...” Trong mắt Tiểu Ngư trào ra nước mắt, suy yếu nói: “Con biết mà, sư thúc sẽ đến, sư thúc sẽ đến cứu con, sư thúc mới là người tốt với con.” 

“Tiểu Ngư, Tiểu Ngư!”

Lão Quách ở trong đám người, nhìn thấy Tiểu Ngư tỉnh lại, lập tức lớn tiếng hô lên.

“Lão cha... Cha cũng đến.” Tiểu Ngư thấy hắn, mắt lại sáng lên. 

“Lãnh vũ tỷ, Tứ Bảo ca ca.” Ánh mắt Tiểu Ngư đảo qua mọi người, nhất thời hiểu đã xảy ra cái gì, lệ như suối trào, “Mọi người đều đến đây...”

Diệp Thiếu Dương nắm tay cô bé nói: “Ta không kéo con ra được, con tự mình thử một lần, vận dụng thần niệm, thử xem có thể di động hay không!”

Tiểu Ngư thử vài lần, chậm rãi lắc đầu. 

“Ha ha, lực lượng luân hồi, vững chãi không thể phá! Không có khả năng, Diệp Thiếu Dương, ngươi tận mắt nhìn nó bị tỷ tỷ của ta hấp thu đi! A…”

Thập Nương ở dưới hai người giáp công, vốn đã chống đỡ không được, sơ sẩy một cái, bị Tứ Bảo dùng kim mân bình bát thu vào.

“Trả sư muội ta!” 

Lúc này đạo cô kia đã giúp sư huynh khôi phục thương thế, cùng nhau hướng Tứ Bảo đánh tới, Tứ Bảo tế ra La Hán Kim Thân, theo Nhuế Lãnh Ngọc cùng nhau đấu với hai người.

Chẳng lẽ, thật sự không có cách nào?

Diệp Thiếu Dương ngây ngốc nhìn Tiểu Ngư, đột nhiên trong đầu linh quang thoáng hiện, nói với Tiểu Ngư: “Con bảo trì thần niệm tỉnh táo, nhớ kỹ, đừng bỏ cuộc! Ta nhất định sẽ cứu con trở về!” 

Diệp Thiếu Dương nói xong, buông cô bé ra, đi về phía Ngư Huyền Cơ.

Có lẽ biện pháp duy nhất, chính là giết Ngư Huyền Cơ, như vậy hồn phách Tiểu Ngư mất đi chủ thể, không chỗ nào dựa vào, tự nhiên cũng sẽ không bị hút vào.

Nhuế Lãnh Ngọc thấy hắn cầm kiếm, đằng đằng sát khí đi về phía Ngư Huyền Cơ, hai người tâm ý tương thông, cô nháy mắt hiểu Diệp Thiếu Dương muốn làm gì, kìm lòng không được gọi một tiếng: “Thiếu Dương!” 

Diệp Thiếu Dương hiểu ý, nhìn nàng một cái rồi nói: “Chỉ có như vậy!”

Nhuế Lãnh Ngọc thở dài, trào nước mắt.

Đại náo âm ty, đấu pháp với tuần du thiên thần, tuy là tội nặng, nhưng dù sao còn có một đường sinh cơ, mà giết tuần du thiên thần, chính là tội trong thập ác bất xá, quả thực là vạn kiếp bất phục. 

Diệp Thiếu Dương tự nhiên cũng biết, nhưng, vì Tiểu Ngư, cũng chỉ đành như thế.

“Thiếu Dương, đừng!” Lão Quách hét lớn một tiếng.

Diệp Thiếu Dương liếc hắn một cái nói: “Vẫn luôn là huynh giúp đệ, khôn biết lấy gì báo đáp, hôm nay huynh đệ liều mình giúp huynh một hồi, là lẽ đương nhiên!” 

Nói xong, giơ lên Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, hướng vào đầu Ngư Huyền Cơ chém xuống.

Thất Tinh Long Tuyền Kiếm nhất thời run lên, tựa như có chút trốn tránh.

Ngày thường trảm yêu trừ ma, mọi việc đều thuận lợi, nhưng Ngư Huyền Cơ dù sao cũng là ngự phong tuần du thiên thần, đệ tử của đại đế, âm phủ chính thần. 

Thất Tinh Long Tuyền Kiếm có một loại bản năng, không dám xuống tay đối với cô ta.

Diệp Thiếu Dương cắn chót lưỡi, phun một ngụm máu ở trên thân Thất Tinh Long Tuyền Kiếm quát: “Hậu quả trảm thần, một mình ta gánh chịu, lão tử còn không sợ, ngươi sợ cái gì, uổng ngươi theo ta lâu như vậy!”

Thất Tinh Long Tuyền Kiếm tựa hồ nghe hiểu lời Diệp Thiếu Dương nói, ngừng run rẩy, ở dưới máu thiên sư kích phát, đột nhiên chấn động, huyễn hóa ra một hình rồng, ngâm nga một tiếng, hướng đỉnh đầu Ngư Huyền Cơ chém tới. 

“Tặc tử sao dám!”

Hai vị tôn giả bị Mỹ Hoa và Chanh Tử cuốn lấy, không kịp ngăn cản, đành phải quát to một tiếng, trong lòng tràn đầy rung động.

Toàn bộ âm thần Tuần Du ti bị rồng gầm kinh động, cùng nhau quay đầu nhìn qua, cũng đều ngây ra tại chỗ. 

Diệp Thiếu Dương, thế mà dám trảm thần!

Diệp Thiếu Dương thật đúng là đã chém.

Nhưng Ngư Huyền Cơ trong nhập định, ở thời khắc nguy cấp nhất này, cũng đã ngửi được nguy cơ tử vong, đột nhiên mở mắt, thấy một lưỡi kiếm hình rồng nhằm vào đầu chặt xuống, tình thế cấp bách theo bản năng giơ lên hai tay, một thân tu vi hội tụ, mạnh mẽ chặn được một đòn. 

Cô ta chính là tuần du thiên thần, tu vi sâu không lường được, tuy trong tình thế cấp bách không thể hoàn toàn phát huy, nhưng cũng không thể xem nhẹ.

Thất Tinh Long Tuyền Kiếm bị chấn động văng ra, mười ngón tay Ngư Huyền Cơ va chạm vào lưỡi kiếm cũng bị chém ra một vết thương, nhất thời máu chảy ròng ròng.

“Diệp Thiếu Dương, ngươi dám…” 

Ngư Huyền Cơ một câu còn chưa dứt lời, lại là một kiếm bổ xuống, đành phải lại dùng hai tay đón đỡ.

Lại một lần nữa ngăn trở lưỡi kiếm, cổ họng Ngư Huyền Cơ chợt ngọt, phun ra một ngụm máu.

Diệp Thiếu Dương lần thứ ba vung kiếm hạ xuống, dùng hết toàn lực. 

Thế nhưng đã một lại hai, không thể quá tam.

Diệp Thiếu Dương biết, khí tức trong cơ thể Ngư Huyền Cơ đã loạn, tuyệt đối không ngăn được một đòn này của mình.

Hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, đã động sát khí, vậy một đường đến cùng, chưa từng hối hận. 

Giết chết ả!

Ngư Huyền Cơ tuyệt vọng nhìn lưỡi kiếm hạ xuống, một lần này thật sự đã cảm nhận được sự sợ hãi tử vong.

Loại sợ hãi này, đã bao nhiêu năm chưa thể hội rồi? 

Một lần trước, hẳn còn là mình trước khi bị áp giải lên đài hành hình, ba lần thắt cổ mất mạng nhỉ?

Từ đó thành quỷ, tu đạo nhiều năm, vốn tưởng đã nhìn thấu sinh tử, không ngờ thật sự đối mặt tử vong, mình vẫn sợ hãi như vậy!

Trong lòng biết mình chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ, Ngư Huyền Cơ không đi phản kháng nữa... Thân là tuần du thiên thần, nếu phải chết, tuy không thể khắc chế sợ hãi, nhưng có thể lựa chọn kiểu chết có mặt mũi này, nàng bình yên nhắm mắt lại, chờ đợi tử vong. 

Thất Tinh Long Tuyền Kiếm chưa hạ xuống, mà là bị một luồng khí trắng nâng, không chém xuống được nữa.

Khí trắng kia hóa thành một cánh tay to, gắt gao bắt lấy lưỡi kiếm, quả thực không thể phá nổi.

Trong lòng Diệp Thiếu Dương chấn động tới cực điểm: Thất Tinh Long Tuyền Kiếm chính là pháp khí số một Mao Sơn, có thể bị đỡ, nhưng bị người ta bóp ở trong tay như vậy, hoàn toàn không thể động đậy, vẫn là lần đầu tiên. 

Diệp Thiếu Dương lại thử một lần, vẫn không được, dưới cơn giận, dán hai tấm linh phù ở trên mũi kiếm, thầm đọc chú ngữ, trên linh phù phù văn lóe sáng, từ trên linh phù bay ra, hình thành một con rồng chữ màu vàng, vòng quanh lưỡi kiếm xoay tròn, hướng cái tay to kia đánh tới.

‘Ầm’ một tiếng, một luồng dao động thật lớn đem Diệp Thiếu Dương đánh văng ra, cái tay to đó cũng bị chấn vỡ nát.

“Hả?” 

Một tiếng nghi ngờ vang lên bên tai, tiếp theo cái tay to kia hóa thành một làn sương bụi, chậm rãi tan đi.

Chuyện gì vậy? Cường giả qua lại không có dấu vết đó là ai?

Diệp Thiếu Dương vừa phục hồi tinh thần, nháy mắt bị một đám âm thần Tuần Du ti bao vây, những kẻ này đều là đến cứu Ngư Huyền Cơ, bởi vì khoảng cách hơi xa, lúc này mới chạy tới. 

Ngư Huyền Cơ lệnh làm bọn hắn ngăn trở Diệp Thiếu Dương, bản thân lại ói ra một ngụm máu, vội vàng lui đến một bên, vận công điều tức.

Lúc trước dùng hai tay cứng rắn đỡ hai nhát kiếm của Diệp Thiếu Dương, nàng cũng bị thương không nhẹ, cần cấp bách khôi phục. “Ra thủ đoạn mạnh nhất, bắt ả!”

Cầm tặc tiên cầm vương, hiện tại Ngư Huyền Cơ đang nhập định làm phép, Thập Nương là chủ trì Luân Hồi ti, nếu có thể bắt cô ta, sự tình chắc chắn sẽ dễ xử lý hơn rất nhiều.

Nhuế Lãnh Ngọc nói xong, tự mình rút trước ra Tùng Văn Cổ Định Kiếm, thi triển Ngự Linh Kiếm Pháp, hướng Thập Nương chém một trận mãnh liệt, Tứ Bảo cũng tế ra La Hán Kim Thân, trước sau giáp công... 

“Tiểu Ngư, tỉnh lại, Tiểu Ngư!”

Diệp Thiếu Dương rót vào trong cơ thể cô bé một luồng cương khí, Tiểu Ngư chậm rãi mở to mắt, thấy Diệp Thiếu Dương, trong hốc mắt dần dần trở nên có hào quang.

“Tiểu sư thúc...” Trong mắt Tiểu Ngư trào ra nước mắt, suy yếu nói: “Con biết mà, sư thúc sẽ đến, sư thúc sẽ đến cứu con, sư thúc mới là người tốt với con.” 

“Tiểu Ngư, Tiểu Ngư!”

Lão Quách ở trong đám người, nhìn thấy Tiểu Ngư tỉnh lại, lập tức lớn tiếng hô lên.

“Lão cha... Cha cũng đến.” Tiểu Ngư thấy hắn, mắt lại sáng lên. 

“Lãnh vũ tỷ, Tứ Bảo ca ca.” Ánh mắt Tiểu Ngư đảo qua mọi người, nhất thời hiểu đã xảy ra cái gì, lệ như suối trào, “Mọi người đều đến đây...”

Diệp Thiếu Dương nắm tay cô bé nói: “Ta không kéo con ra được, con tự mình thử một lần, vận dụng thần niệm, thử xem có thể di động hay không!”

Tiểu Ngư thử vài lần, chậm rãi lắc đầu. 

“Ha ha, lực lượng luân hồi, vững chãi không thể phá! Không có khả năng, Diệp Thiếu Dương, ngươi tận mắt nhìn nó bị tỷ tỷ của ta hấp thu đi! A…”

Thập Nương ở dưới hai người giáp công, vốn đã chống đỡ không được, sơ sẩy một cái, bị Tứ Bảo dùng kim mân bình bát thu vào.

“Trả sư muội ta!” 

Lúc này đạo cô kia đã giúp sư huynh khôi phục thương thế, cùng nhau hướng Tứ Bảo đánh tới, Tứ Bảo tế ra La Hán Kim Thân, theo Nhuế Lãnh Ngọc cùng nhau đấu với hai người.

Chẳng lẽ, thật sự không có cách nào?

Diệp Thiếu Dương ngây ngốc nhìn Tiểu Ngư, đột nhiên trong đầu linh quang thoáng hiện, nói với Tiểu Ngư: “Con bảo trì thần niệm tỉnh táo, nhớ kỹ, đừng bỏ cuộc! Ta nhất định sẽ cứu con trở về!” 

Diệp Thiếu Dương nói xong, buông cô bé ra, đi về phía Ngư Huyền Cơ.

Có lẽ biện pháp duy nhất, chính là giết Ngư Huyền Cơ, như vậy hồn phách Tiểu Ngư mất đi chủ thể, không chỗ nào dựa vào, tự nhiên cũng sẽ không bị hút vào.

Nhuế Lãnh Ngọc thấy hắn cầm kiếm, đằng đằng sát khí đi về phía Ngư Huyền Cơ, hai người tâm ý tương thông, cô nháy mắt hiểu Diệp Thiếu Dương muốn làm gì, kìm lòng không được gọi một tiếng: “Thiếu Dương!” 

Diệp Thiếu Dương hiểu ý, nhìn nàng một cái rồi nói: “Chỉ có như vậy!”

Nhuế Lãnh Ngọc thở dài, trào nước mắt.

Đại náo âm ty, đấu pháp với tuần du thiên thần, tuy là tội nặng, nhưng dù sao còn có một đường sinh cơ, mà giết tuần du thiên thần, chính là tội trong thập ác bất xá, quả thực là vạn kiếp bất phục. 

Diệp Thiếu Dương tự nhiên cũng biết, nhưng, vì Tiểu Ngư, cũng chỉ đành như thế.

“Thiếu Dương, đừng!” Lão Quách hét lớn một tiếng.

Diệp Thiếu Dương liếc hắn một cái nói: “Vẫn luôn là huynh giúp đệ, khôn biết lấy gì báo đáp, hôm nay huynh đệ liều mình giúp huynh một hồi, là lẽ đương nhiên!” 

Nói xong, giơ lên Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, hướng vào đầu Ngư Huyền Cơ chém xuống.

Thất Tinh Long Tuyền Kiếm nhất thời run lên, tựa như có chút trốn tránh.

Ngày thường trảm yêu trừ ma, mọi việc đều thuận lợi, nhưng Ngư Huyền Cơ dù sao cũng là ngự phong tuần du thiên thần, đệ tử của đại đế, âm phủ chính thần. 

Thất Tinh Long Tuyền Kiếm có một loại bản năng, không dám xuống tay đối với cô ta.

Diệp Thiếu Dương cắn chót lưỡi, phun một ngụm máu ở trên thân Thất Tinh Long Tuyền Kiếm quát: “Hậu quả trảm thần, một mình ta gánh chịu, lão tử còn không sợ, ngươi sợ cái gì, uổng ngươi theo ta lâu như vậy!”

Thất Tinh Long Tuyền Kiếm tựa hồ nghe hiểu lời Diệp Thiếu Dương nói, ngừng run rẩy, ở dưới máu thiên sư kích phát, đột nhiên chấn động, huyễn hóa ra một hình rồng, ngâm nga một tiếng, hướng đỉnh đầu Ngư Huyền Cơ chém tới. 

“Tặc tử sao dám!”

Hai vị tôn giả bị Mỹ Hoa và Chanh Tử cuốn lấy, không kịp ngăn cản, đành phải quát to một tiếng, trong lòng tràn đầy rung động.

Toàn bộ âm thần Tuần Du ti bị rồng gầm kinh động, cùng nhau quay đầu nhìn qua, cũng đều ngây ra tại chỗ. 

Diệp Thiếu Dương, thế mà dám trảm thần!

Diệp Thiếu Dương thật đúng là đã chém.

Nhưng Ngư Huyền Cơ trong nhập định, ở thời khắc nguy cấp nhất này, cũng đã ngửi được nguy cơ tử vong, đột nhiên mở mắt, thấy một lưỡi kiếm hình rồng nhằm vào đầu chặt xuống, tình thế cấp bách theo bản năng giơ lên hai tay, một thân tu vi hội tụ, mạnh mẽ chặn được một đòn. 

Cô ta chính là tuần du thiên thần, tu vi sâu không lường được, tuy trong tình thế cấp bách không thể hoàn toàn phát huy, nhưng cũng không thể xem nhẹ.

Thất Tinh Long Tuyền Kiếm bị chấn động văng ra, mười ngón tay Ngư Huyền Cơ va chạm vào lưỡi kiếm cũng bị chém ra một vết thương, nhất thời máu chảy ròng ròng.

“Diệp Thiếu Dương, ngươi dám…” 

Ngư Huyền Cơ một câu còn chưa dứt lời, lại là một kiếm bổ xuống, đành phải lại dùng hai tay đón đỡ.

Lại một lần nữa ngăn trở lưỡi kiếm, cổ họng Ngư Huyền Cơ chợt ngọt, phun ra một ngụm máu.

Diệp Thiếu Dương lần thứ ba vung kiếm hạ xuống, dùng hết toàn lực. 

Thế nhưng đã một lại hai, không thể quá tam.

Diệp Thiếu Dương biết, khí tức trong cơ thể Ngư Huyền Cơ đã loạn, tuyệt đối không ngăn được một đòn này của mình.

Hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, đã động sát khí, vậy một đường đến cùng, chưa từng hối hận. 

Giết chết ả!

Ngư Huyền Cơ tuyệt vọng nhìn lưỡi kiếm hạ xuống, một lần này thật sự đã cảm nhận được sự sợ hãi tử vong.

Loại sợ hãi này, đã bao nhiêu năm chưa thể hội rồi? 

Một lần trước, hẳn còn là mình trước khi bị áp giải lên đài hành hình, ba lần thắt cổ mất mạng nhỉ?

Từ đó thành quỷ, tu đạo nhiều năm, vốn tưởng đã nhìn thấu sinh tử, không ngờ thật sự đối mặt tử vong, mình vẫn sợ hãi như vậy!

Trong lòng biết mình chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ, Ngư Huyền Cơ không đi phản kháng nữa... Thân là tuần du thiên thần, nếu phải chết, tuy không thể khắc chế sợ hãi, nhưng có thể lựa chọn kiểu chết có mặt mũi này, nàng bình yên nhắm mắt lại, chờ đợi tử vong. 

Thất Tinh Long Tuyền Kiếm chưa hạ xuống, mà là bị một luồng khí trắng nâng, không chém xuống được nữa.

Khí trắng kia hóa thành một cánh tay to, gắt gao bắt lấy lưỡi kiếm, quả thực không thể phá nổi.

Trong lòng Diệp Thiếu Dương chấn động tới cực điểm: Thất Tinh Long Tuyền Kiếm chính là pháp khí số một Mao Sơn, có thể bị đỡ, nhưng bị người ta bóp ở trong tay như vậy, hoàn toàn không thể động đậy, vẫn là lần đầu tiên. 

Diệp Thiếu Dương lại thử một lần, vẫn không được, dưới cơn giận, dán hai tấm linh phù ở trên mũi kiếm, thầm đọc chú ngữ, trên linh phù phù văn lóe sáng, từ trên linh phù bay ra, hình thành một con rồng chữ màu vàng, vòng quanh lưỡi kiếm xoay tròn, hướng cái tay to kia đánh tới.

‘Ầm’ một tiếng, một luồng dao động thật lớn đem Diệp Thiếu Dương đánh văng ra, cái tay to đó cũng bị chấn vỡ nát.

“Hả?” 

Một tiếng nghi ngờ vang lên bên tai, tiếp theo cái tay to kia hóa thành một làn sương bụi, chậm rãi tan đi.

Chuyện gì vậy? Cường giả qua lại không có dấu vết đó là ai?

Diệp Thiếu Dương vừa phục hồi tinh thần, nháy mắt bị một đám âm thần Tuần Du ti bao vây, những kẻ này đều là đến cứu Ngư Huyền Cơ, bởi vì khoảng cách hơi xa, lúc này mới chạy tới. 

Ngư Huyền Cơ lệnh làm bọn hắn ngăn trở Diệp Thiếu Dương, bản thân lại ói ra một ngụm máu, vội vàng lui đến một bên, vận công điều tức.

Lúc trước dùng hai tay cứng rắn đỡ hai nhát kiếm của Diệp Thiếu Dương, nàng cũng bị thương không nhẹ, cần cấp bách khôi phục.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.