Chương trước
Chương sau
Tuyết Kỳ đứng phía trước rung chuông, chỉ huy bọn trẻ đi ra ngoài.

“Người nào?”

Một tiếng hỏi.

Tuyết Kỳ vừa chui ra khỏi lỗ hổng đã thấy, bên ngoài có rất nhiều cảnh sát vai khoác súng, đạn đã lên nòng, vừa muốn mở miệng, Tạ Vũ Tình đã tiến lên, thấy đó là Tuyết Kỳ, hai mắt sáng ngời.

“Tuyết Kỳ, em không sao chứ?”

Tạ Vũ Tình đưa tay xoa xoa đầu cô, rồi lại nhéo nhéo khuôn mặt.

Hai người đã ở cùng nhau qua mấy ngày, Tạ Vũ Tình vẫn luôn coi cô như em gái, Tuyết Kỳ cũng chỉ biết tiếp nhận một cách bất đắc dĩ.

“Chỉ có mình em sao?”

Tạ Vũ Tình nhìn thoáng qua lỗ hổng, thấy bên trong đen như mực không có một ai.

“Có hai pháp sư, nói là bằng hữu của Thiếu Dương.”

Tuyết Kỳ quay đầu lại nhìn, không thấy hai người kia đâu.

“À, chắc bọn họ ở bên trong giúp ta canh chừng.

Các người mau đưa bọn trẻ rời khỏi đây.

Quay về mới nói.”

Tạ Vũ Tình lập tức ra hiệu cho thuộc hạ, đưa hết bọn trẻ lên xe.

Đám trẻ này căn bản không hề phản kháng, không khác gì người thực vật.

“Bọn chúng…… có thể phục hồi bình thường sao?”

Tạ Vũ Tình lo lắng hỏi.

“Chỉ cần thanh trừ đi thi khí, sẽ không sao cả, nhưng cần có chút thời gian.”

Nhìn bọn trẻ được đưa lên xe từng đứa một, trong lòng Tuyết Kỳ như trút được một gánh nặng, rốt cuộc cũng không uổng công mình trà trộn nằm vùng vào trong đó mấy ngày, coi như công đức viên mãn.

Tuyết Kỳ nở một nụ cười hài lòng.

Tạ Vũ Tình tiến lên, nhéo má cô một cái, nói: “Tiểu nha đầu thực không tệ đó.

Khi nào về mời em ăn mực xiên nướng.”

“Được.”

Tuyết Kỳ khẽ mỉm cười, thân là quỷ thi, cô không cần ăn gì hết, đối với đồ ăn của con người cũng không có hứng thú, chỉ có duy nhất một lần được Tạ Vũ Tình đưa đi ăn mực xiên nướng, vẫn nhớ mãi hương vị đó, chính bản thân cô cũng không biết vì sao.

Tất cả bọn trẻ đã lên hết xe cảnh sát, Tạ Vũ Tình muốn đích thân đưa bọn chúng về, sau đó sắp xếp mọi thứ, Tuyết Kỳ phải quay lại giúp Diệp Thiếu Dương, vì thế chia tay nhau.

“Em phải cẩn thận đó!”

Tạ Vũ Tình đi được hai bước, bỗng quay đầu lại nói, “Nói với Diệp Thiếu Dương, bảo hắn cũng nên cẩn thận một chút, đừng có biến thành thiếu tay thiếu chân gì đó.”

Tuyết Kỳ cười cười, nhìn xe đi xa dần, quay lại bên trong qua lỗ hổng, thấy Lăng Vũ Hiên cùng Liễu Như Nhứ đang đứng cách đó khá xa, liền đi qua hỏi: “Sao các người không theo ta qua đó?”

“Một mình ngươi được rồi, bọn ta giúp ngươi canh chừng ở đây, đi thôi, bên kia đã đánh nhau rồi, chúng ta qua đó hỗ trợ.”

Tuyết Kỳ không chút nghi ngờ, đi theo hai người.

Lăng Vũ Hiên nhìn cô cười cười, nói: “Lần này biết ơn ngươi rất nhiều, mấy chục đứa trẻ, ngươi đúng là công đức vô lượng.”

“Ta không làm, đương nhiên sẽ có người khác làm.”

Tuyết Kỳ thở phào một hơi, “Bất quá có thể cứu sống nhiều trẻ con như vậy, ta cũng thấy rất vui, dù chết cũng đáng.”

“Trách không được ngươi là quỷ phó của Diệp Thiếu Dương, ngươi với hắn thật là giống nhau, đều là……”

Lăng Vũ Hiên đột nhiên ngừng lại, nhìn chằm chằm vào trán cô, “Sao trán của ngươi lại có quỷ ấn?”

“Cái gì?”

Tuyết Kỳ đưa tay sờ lên trán mình.

“Ngươi đừng nhúc nhích, để ta xem nào!”

Lăng Vũ Hiên giơ ngón tay, nhấn vào ấn đường của Tuyết Kỳ một cái.

“Cảm thấy thế nào?”

“Nóng quá.”

Tuyết Kỳ nói, “Sao lại thế?”

“Thấy nóng là được rồi.”

Lăng Vũ Hiên cười, “Vừa rồi ta vẫn chưa nói xong, ngươi với Diệp Thiếu Dương giống nhau, đều là…… ngu ngốc“ Đầu ngón tay bỗng nhiên dụng lực, Tuyết Kỳ cảm nhận được một lực không thể kháng cự, hút ba hồn của mình ra ngoài, thân thể từ từ gục xuống, bất tỉnh nhân sự.

Lăng Vũ Hiên thu hồi đồng tiền Ngũ Đế sáng loáng, nhìn Tuyết Kỳ ngã trên mặt đất, lạnh lùng cười.

“Không bằng cứ hủy thi diệt tích đi.”

Liễu Như Nhứ nói.

Lăng Vũ Hiên lắc đầu, “Huỷ hoại thân thể cô ta, về mặt pháp luật chính là giết người, không đáng phải làm vậy, ta dùng ba hồn của cô ta, để áp chế Diệp Thiếu Dương là được.”

Liễu Như Nhứ có chút bất mãn, nói: “Diệp Thiếu Dương có lợi hại bao nhiêu, đáng để huynh tính kế vậy sao, chưa đánh đã sợ thua rồi.”

“Ta có tin tưởng đánh bại hắn, bất quá muốn tính thêm một chút an bài, nếu ta thất bại, ít nhất vẫn còn gì đó có thể áp chế hắn.”

Liễu Như Nhứ hừ một tiếng, nói: “Ta thấy căn bản huynh không cần làm vậy, trước giờ huynh chưa từng gặp qua đối thủ, một tên Diệp Thiếu Dương thì là thứ gì chứ.”

Hai người dọc theo đường cống thoát nước, nhanh chóng đi về phía hoa viên.

Diệp Thiếu Dương cùng các pháp sư, vẫn đang ra sức giết địch.

Đám lệ quỷ nhảy ra từ yêu kỳ vô cùng hung hãn, hơn nữa còn có vô số cương thi cùng các loại yêu tinh, tà linh, đông đen một mảnh, không ngừng xông tới tấn công.

Nếu chỉ là quỷ yêu thi linh, thì cũng không thành vấn đề, mấu chốt chính là ba mươi ba cây yêu kỳ tạo thành yêu trận, tựa như Âm Sào, thực lực của hết thảy tà linh trong yêu trận đều tăng gấp ba bốn lần, đặc biệt là ba mươi ba mặt quỷ, mỗi cái đều có cấp bậc Quỷ Thủ, rất là khó đối phó.

Giới Pháp Thuật nhân số cũng nhiều, hơn nữa tham gia chiến đấu không phải chưởng môn trưởng lão của môn phái, thì cũng là đệ tử thủ tịch, trên tay đều cầm pháp khí chí cường của bổn môn, tạo thành một vòng, cùng nhau công thủ, mới đầu còn có thể ngăn cản, nhưng càng đánh, đám quỷ yêu thi linh đó càng điên cuồng, hơn nữa trong yêu trận còn có một nơi rất đáng sợ: Âm khí cực kỳ nồng đậm, có thể rút ngắn thời gian khôi phục thương thế của yêu vật, một số lệ quỷ đại yêu bị thương, lập tức tránh ra, chẳng bao lâu sau đã có thể hồi phục như cũ, tiếp tục cuộc chiến....

Trừ phi chúng bị giết chết, không thì...

Trong khi đó, cương khí trong cơ thể pháp sư lại là hữu hạn…… Cũng may có mọi người yểm hộ, rốt cuộc Trương Vô Sinh đã tìm thấy cây yêu kỳ làm chủ yêu trận, cùng Thích Tín Vô và mấy vị tông sư đồng loạt dùng pháp khí đánh nát, âm khí lập tức tiêu tan, trận pháp bị phá giải.

Thực lực của đám quỷ yêu thi linh đó liền giảm xuống, các pháp sư cùng nhau phản công, đem bọn chúng đánh cho bại lui.

“Các vị không cần truy kích, chúng ta đã lập kết giới dọc theo tường vây, bất kỳ tà vật nào cũng không thoát được, chúng ta phong ấn Yêu Vương trước đã, rồi mới từ từ điều tra!”

Trương Vô Sinh nói xong, dẫn đầu tiến vào rừng cây, mọi người vội vàng đuổi theo.

Trong rừng cây tràn ngập mây đen, tối đen không thấy gì, cơ hồ xoè tay ra cũng không thấy năm ngón.

Tiểu Mã bật đèn pin mắt sói, chiếu ra xung quanh, nhưng chỉ thấy một khoảng sương mù đen, không khỏi giật mình.

“Đám sương khói này là gì mà lợi hại vậy, dày đặc đến độ đèn pin mắt sói cũng chiếu không ra!”

“Ngươi và Quách sư huynh đi phía sau ta, không được chạy loạn!”

Diệp Thiếu Dương nói rồi, mở ra thiên nhãn, chăm chú quan sát bên trong rừng cây, thấy khắp nơi đều là huyết sắc, giật mình kinh hãi.

Tuy bên người cũng không có bất kỳ tà vật nào, nhưng hắn cảm thấy, bên trong mây đen trước mắt đang che giấu thứ gì đó, sợ là còn khủng bố hơn cả yêu trận ban nãy! Mọi người nối đuôi nhau, đi được khoảng mười phút, trước mắt vẫn là một khoảng tối đen mù mịt.

“Cái này không khoa học!”

Tiểu Mã là người kêu lên trước tiên, “Chúng ta đông người, đi lâu như vậy, xem chừng có thể đi hết mấy vòng Cô nhi viện, sao vẫn không đi ra khỏi rừng cây? Chẳng lẽ là quỷ đả tường?”

Mọi người ai nấy đều đọc chú ngữ bổn môn, kham phá ma chướng hay lôi ra pháp bảo, từng đạo ánh sáng đủ loại màu sắc toả ra, khiến người hoa mắt, nhưng vừa mới dừng tay, ma chướng trước mắt lại trở về như cũ. Tuyết Kỳ đứng phía trước rung chuông, chỉ huy bọn trẻ đi ra ngoài.

“Người nào?”

Một tiếng hỏi.

Tuyết Kỳ vừa chui ra khỏi lỗ hổng đã thấy, bên ngoài có rất nhiều cảnh sát vai khoác súng, đạn đã lên nòng, vừa muốn mở miệng, Tạ Vũ Tình đã tiến lên, thấy đó là Tuyết Kỳ, hai mắt sáng ngời.

“Tuyết Kỳ, em không sao chứ?”

Tạ Vũ Tình đưa tay xoa xoa đầu cô, rồi lại nhéo nhéo khuôn mặt.

Hai người đã ở cùng nhau qua mấy ngày, Tạ Vũ Tình vẫn luôn coi cô như em gái, Tuyết Kỳ cũng chỉ biết tiếp nhận một cách bất đắc dĩ.

“Chỉ có mình em sao?”

Tạ Vũ Tình nhìn thoáng qua lỗ hổng, thấy bên trong đen như mực không có một ai.

“Có hai pháp sư, nói là bằng hữu của Thiếu Dương.”

Tuyết Kỳ quay đầu lại nhìn, không thấy hai người kia đâu.

“À, chắc bọn họ ở bên trong giúp ta canh chừng.

Các người mau đưa bọn trẻ rời khỏi đây.

Quay về mới nói.”

Tạ Vũ Tình lập tức ra hiệu cho thuộc hạ, đưa hết bọn trẻ lên xe.

Đám trẻ này căn bản không hề phản kháng, không khác gì người thực vật.

“Bọn chúng…… có thể phục hồi bình thường sao?”

Tạ Vũ Tình lo lắng hỏi.

“Chỉ cần thanh trừ đi thi khí, sẽ không sao cả, nhưng cần có chút thời gian.”

Nhìn bọn trẻ được đưa lên xe từng đứa một, trong lòng Tuyết Kỳ như trút được một gánh nặng, rốt cuộc cũng không uổng công mình trà trộn nằm vùng vào trong đó mấy ngày, coi như công đức viên mãn.

Tuyết Kỳ nở một nụ cười hài lòng.

Tạ Vũ Tình tiến lên, nhéo má cô một cái, nói: “Tiểu nha đầu thực không tệ đó.

Khi nào về mời em ăn mực xiên nướng.”

“Được.”

Tuyết Kỳ khẽ mỉm cười, thân là quỷ thi, cô không cần ăn gì hết, đối với đồ ăn của con người cũng không có hứng thú, chỉ có duy nhất một lần được Tạ Vũ Tình đưa đi ăn mực xiên nướng, vẫn nhớ mãi hương vị đó, chính bản thân cô cũng không biết vì sao.

Tất cả bọn trẻ đã lên hết xe cảnh sát, Tạ Vũ Tình muốn đích thân đưa bọn chúng về, sau đó sắp xếp mọi thứ, Tuyết Kỳ phải quay lại giúp Diệp Thiếu Dương, vì thế chia tay nhau.

“Em phải cẩn thận đó!”

Tạ Vũ Tình đi được hai bước, bỗng quay đầu lại nói, “Nói với Diệp Thiếu Dương, bảo hắn cũng nên cẩn thận một chút, đừng có biến thành thiếu tay thiếu chân gì đó.”

Tuyết Kỳ cười cười, nhìn xe đi xa dần, quay lại bên trong qua lỗ hổng, thấy Lăng Vũ Hiên cùng Liễu Như Nhứ đang đứng cách đó khá xa, liền đi qua hỏi: “Sao các người không theo ta qua đó?”

“Một mình ngươi được rồi, bọn ta giúp ngươi canh chừng ở đây, đi thôi, bên kia đã đánh nhau rồi, chúng ta qua đó hỗ trợ.”

Tuyết Kỳ không chút nghi ngờ, đi theo hai người.

Lăng Vũ Hiên nhìn cô cười cười, nói: “Lần này biết ơn ngươi rất nhiều, mấy chục đứa trẻ, ngươi đúng là công đức vô lượng.”

“Ta không làm, đương nhiên sẽ có người khác làm.”

Tuyết Kỳ thở phào một hơi, “Bất quá có thể cứu sống nhiều trẻ con như vậy, ta cũng thấy rất vui, dù chết cũng đáng.”

“Trách không được ngươi là quỷ phó của Diệp Thiếu Dương, ngươi với hắn thật là giống nhau, đều là……”

Lăng Vũ Hiên đột nhiên ngừng lại, nhìn chằm chằm vào trán cô, “Sao trán của ngươi lại có quỷ ấn?”

“Cái gì?”

Tuyết Kỳ đưa tay sờ lên trán mình.

“Ngươi đừng nhúc nhích, để ta xem nào!”

Lăng Vũ Hiên giơ ngón tay, nhấn vào ấn đường của Tuyết Kỳ một cái.

“Cảm thấy thế nào?”

“Nóng quá.”

Tuyết Kỳ nói, “Sao lại thế?”

“Thấy nóng là được rồi.”

Lăng Vũ Hiên cười, “Vừa rồi ta vẫn chưa nói xong, ngươi với Diệp Thiếu Dương giống nhau, đều là…… ngu ngốc“ Đầu ngón tay bỗng nhiên dụng lực, Tuyết Kỳ cảm nhận được một lực không thể kháng cự, hút ba hồn của mình ra ngoài, thân thể từ từ gục xuống, bất tỉnh nhân sự.

Lăng Vũ Hiên thu hồi đồng tiền Ngũ Đế sáng loáng, nhìn Tuyết Kỳ ngã trên mặt đất, lạnh lùng cười.

“Không bằng cứ hủy thi diệt tích đi.”

Liễu Như Nhứ nói.

Lăng Vũ Hiên lắc đầu, “Huỷ hoại thân thể cô ta, về mặt pháp luật chính là giết người, không đáng phải làm vậy, ta dùng ba hồn của cô ta, để áp chế Diệp Thiếu Dương là được.”

Liễu Như Nhứ có chút bất mãn, nói: “Diệp Thiếu Dương có lợi hại bao nhiêu, đáng để huynh tính kế vậy sao, chưa đánh đã sợ thua rồi.”

“Ta có tin tưởng đánh bại hắn, bất quá muốn tính thêm một chút an bài, nếu ta thất bại, ít nhất vẫn còn gì đó có thể áp chế hắn.”

Liễu Như Nhứ hừ một tiếng, nói: “Ta thấy căn bản huynh không cần làm vậy, trước giờ huynh chưa từng gặp qua đối thủ, một tên Diệp Thiếu Dương thì là thứ gì chứ.”

Hai người dọc theo đường cống thoát nước, nhanh chóng đi về phía hoa viên.

Diệp Thiếu Dương cùng các pháp sư, vẫn đang ra sức giết địch.

Đám lệ quỷ nhảy ra từ yêu kỳ vô cùng hung hãn, hơn nữa còn có vô số cương thi cùng các loại yêu tinh, tà linh, đông đen một mảnh, không ngừng xông tới tấn công.

Nếu chỉ là quỷ yêu thi linh, thì cũng không thành vấn đề, mấu chốt chính là ba mươi ba cây yêu kỳ tạo thành yêu trận, tựa như Âm Sào, thực lực của hết thảy tà linh trong yêu trận đều tăng gấp ba bốn lần, đặc biệt là ba mươi ba mặt quỷ, mỗi cái đều có cấp bậc Quỷ Thủ, rất là khó đối phó.

Giới Pháp Thuật nhân số cũng nhiều, hơn nữa tham gia chiến đấu không phải chưởng môn trưởng lão của môn phái, thì cũng là đệ tử thủ tịch, trên tay đều cầm pháp khí chí cường của bổn môn, tạo thành một vòng, cùng nhau công thủ, mới đầu còn có thể ngăn cản, nhưng càng đánh, đám quỷ yêu thi linh đó càng điên cuồng, hơn nữa trong yêu trận còn có một nơi rất đáng sợ: Âm khí cực kỳ nồng đậm, có thể rút ngắn thời gian khôi phục thương thế của yêu vật, một số lệ quỷ đại yêu bị thương, lập tức tránh ra, chẳng bao lâu sau đã có thể hồi phục như cũ, tiếp tục cuộc chiến....

Trừ phi chúng bị giết chết, không thì...

Trong khi đó, cương khí trong cơ thể pháp sư lại là hữu hạn…… Cũng may có mọi người yểm hộ, rốt cuộc Trương Vô Sinh đã tìm thấy cây yêu kỳ làm chủ yêu trận, cùng Thích Tín Vô và mấy vị tông sư đồng loạt dùng pháp khí đánh nát, âm khí lập tức tiêu tan, trận pháp bị phá giải.

Thực lực của đám quỷ yêu thi linh đó liền giảm xuống, các pháp sư cùng nhau phản công, đem bọn chúng đánh cho bại lui.

“Các vị không cần truy kích, chúng ta đã lập kết giới dọc theo tường vây, bất kỳ tà vật nào cũng không thoát được, chúng ta phong ấn Yêu Vương trước đã, rồi mới từ từ điều tra!”

Trương Vô Sinh nói xong, dẫn đầu tiến vào rừng cây, mọi người vội vàng đuổi theo.

Trong rừng cây tràn ngập mây đen, tối đen không thấy gì, cơ hồ xoè tay ra cũng không thấy năm ngón.

Tiểu Mã bật đèn pin mắt sói, chiếu ra xung quanh, nhưng chỉ thấy một khoảng sương mù đen, không khỏi giật mình.

“Đám sương khói này là gì mà lợi hại vậy, dày đặc đến độ đèn pin mắt sói cũng chiếu không ra!”

“Ngươi và Quách sư huynh đi phía sau ta, không được chạy loạn!”

Diệp Thiếu Dương nói rồi, mở ra thiên nhãn, chăm chú quan sát bên trong rừng cây, thấy khắp nơi đều là huyết sắc, giật mình kinh hãi.

Tuy bên người cũng không có bất kỳ tà vật nào, nhưng hắn cảm thấy, bên trong mây đen trước mắt đang che giấu thứ gì đó, sợ là còn khủng bố hơn cả yêu trận ban nãy! Mọi người nối đuôi nhau, đi được khoảng mười phút, trước mắt vẫn là một khoảng tối đen mù mịt.

“Cái này không khoa học!”

Tiểu Mã là người kêu lên trước tiên, “Chúng ta đông người, đi lâu như vậy, xem chừng có thể đi hết mấy vòng Cô nhi viện, sao vẫn không đi ra khỏi rừng cây? Chẳng lẽ là quỷ đả tường?”

Mọi người ai nấy đều đọc chú ngữ bổn môn, kham phá ma chướng hay lôi ra pháp bảo, từng đạo ánh sáng đủ loại màu sắc toả ra, khiến người hoa mắt, nhưng vừa mới dừng tay, ma chướng trước mắt lại trở về như cũ.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.