Chương trước
Chương sau
Diệp Thiếu Dương nhìn lên trên giường, có một cô gái đầu lót khăn lông nằm trên gường mà ngửa mặt lên trên, mắt nhắm nghiền không hề nhúc nhích, đầu giường có giá sắt treo một cái bình, đang truyền dịch cho cô gái.

Lão thái thái giải thích, gần đây con gái mình chẳng ăn được gì, nên đường trong máu quá thấp nên phải truyền dịch.

Diệp Thiếu Dương đi tới trước giường, lấy khăn lông trên mặt cô gái xuống, cúi người nhìn, chỉ thấy trên mặt cô gái này bao phủ một tầng thanh khí, ấn đường biến thành màu đen, trên mặt đổ mồ hôi đầm đìa, khóe miệng còn hơi run run, làm như là đang gặp ác mộng.

“Đúng là có vấn đề.”

Diệp Thiếu Dương vuốt cằm nói.

“Thực Mộng Quỷ sao?”

Nhuế Lãnh Ngọc hỏi.

“Tám phần là thế, để ta làm nàng ta tỉnh lại trước đã rồi nói.”

Diệp Thiếu Dương nói xong, lấy ra Thái Ất Phất Trần, chấm một ít chu sa, vẽ ba đường ngang trên trán cô gái, vừa muốn làm phép, cô gái bỗng nhiên mở mắt, trừng mắt nhìn chằm chằm Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương không để ý mà nhìn đối mặt với cô, chỉ thấy hai con ngươi của cô ta có ba chấm màu vàng ánh kim, lập tức nhíu chặt cái mày, cúi đầu xuống nhìn....

Ba chấm nhỏ bỗng nhiên xoay tròn, càng lúc càng lớn.

Diệp Thiếu Dương chăm chú nhìn một hồi, thầm kêu một tiếng “Không ổn ”

, muốn dời ánh mắt đi, nhưng đã không kịp nữa rồi, tâm thần bỗng buông lỏng, bay theo hai luồng xoáy tròn nhỏ đó.

Xuyên qua một vùng tối hư vô, Diệp Thiếu Dương ngã một cái xuống mặt đất, nhưng không có cảm thấy đau đớn, nửa ngày mới định thần trở lại, bò dậy nhìn bốn phía xung quanh, dưới bầu trời xám xịt, ba hướng đều là đồng ruộng vô tận, chỉ một hướng duy nhất có một ngôi nhà nhỏ kiến trúc bình thường, bên trong còn sáng đèn.

Đây là ở nơi nào? Diệp Thiếu Dương cố nhớ lại làm sao mình đi tới được đây, nhưng mà trong lúc nhất thời nghĩ không ra, đầu óc mơ mơ màng màng, vì thế theo bản năng đi về phía căn nhà có ánh sáng.

Đến gần thì thấy, đây là một ngôi nhà tự xây thường thấy ở nông thôn, tổng cộng có hai tầng, sân viện rất lớn, cửa nhà không có đóng.

Diệp Thiếu Dương chần chừ một lát, quyết định đi vào, đột nhiên cánh cửa ầm một tiếng đóng lại.

Từ bên trong nhà, truyền đến tiếng khóc thút thít nho nhỏ của một cô gái.

Không để Diệp Thiếu Dương kịp phục hồi tinh thần, phía sau đã vang lên một tiếng kêu quái dị, Diệp Thiếu Dương vừa quay đầu lại, nhìn thấy một người đang leo tường vây mà tiến vào, ngã trên mặt đất, sau đó vụng về bò dậy, chậm rãi đi tới.

Người này quần áo rách tả tơi, cả người sưng vù, trên đầu chỉ có một nắm tóc, ngũ quan mơ hồ, thân thể vừa đi vừa run rẩy.

Đột nhiên, hắn giơ hai tay lên, ở đối diện Diệp Thiếu Dương mà xé rách quần áo, cùng với cái bụng của mình, thanh âm da thịt bị xé rách khiến người khác tê dại da đầu.

“Phốc!”

cái bụng rách toạc ra, một cỗ máu đen bắn ra, Diệp Thiếu Dương lúc này mới nhìn thấy rõ, trong bụng người này không có nội tạng, mà chỉ có vô số tiểu trùng màu xanh biếc không đếm nổi, bò tới bò lui trong bụng, trông thực ghê tởm không nói nên lời.

Đệch,Hoạt Thi? Dám trắng trợn như vậy mà tới tìm mình để nhận cái chết? Chán sống rồi sao? Diệp Thiếu Dương lấy từ đai lưng ra một cây Đào Mộc Kiếm, một kiếm đâm vào bụng Hoạt Thi, kết quả…… Đào Mộc Kiếm vỡ nát, hóa thành tro bụi, không để hắn kịp phục hồi tinh thần, Hoạt Thi lao tới bóp chặt cổ hắn, dùng sức đè xuống, cả người bị đè xuống đất.

Những con tiểu trùng như dòi bọ màu xanh biếc đó điên cuồng bò lên trên người, sau đó lại bò lên mặt, tìm cách chui vào trong mắt mũi miệng của hắn.

Diệp Thiếu Dương liều mạng lắc đầu, giãy giụa một lúc, hất sạch tiểu đám trùng trên mặt, quay đầu lại nhìn, càng có thêm nhiều Hoạt Thi đang trèo tường tiến vào, còn có một số quỷ hồn diện mạo đáng sợ, đang từ từ bay tới.

Phải làm sao bây giờ? Trong lúc hỗn loạn này, cánh cửa ngôi nhà phía sau đột nhiên mở ra, một cái bàn tay to từ bên trong vươn tới, túm lấy cổ áo Diệp Thiếu Dương, dùng lực mà kéo hắn vào trong, sau đó đóng cửa lại.

Bên ngoài lập tức vang lên tiếng đập cửa điên cuồng của đám Hoạt Thi, kèm theo tiếng kêu gào quỷ quái, cùng tiếng cười mà đan xen lẫn nhau.

Tuy thân là Thiên sư, Diệp Thiếu Dương cũng không tránh khỏi cảm giác kinh hồn khiếp vía.

“Ngươi là pháp sư?”

Một thanh âm vang lên làm thức tỉnh Diệp Thiếu Dương, quay đầu lại nhìn, đó là một nam tử ăn mặc rất kỳ quái: Trên đầu đội khăn quấn thành mũ, trên người mặc áo vải bố màu lam kiểu cổ xưa, quần dài, đến giày cũng là do bông mà bện ra dây thừng làm ra cái xà cạp.

Xà cạp​: là dải vải chéo dài quấn kín ống chân; hoặc ống vải hở 2 đầu may sẵn, bao lấy ống chân hoặc ống quần cho gọn gàng để bảo vệ chân của nông dân làm ruộng nước, một số dân tộc miền rừng núi, lính xưa.

Nhìn qua thì thấy, rất giống một thư sinh tú tài thời cổ trong phim cổ trang.

Nhìn qua thật là mi thanh mục tú, không hiểu vì sao, ánh mắt đầu tiên khi Diệp Thiếu Dương nhìn thấy hắn, bỗng nhiên nhớ tới bộ phim điện ảnh đã xem trên mạng “Thiện Nữ U Hồn”

, gia hoả trước mắt này ăn mặc giống hệt nhân vật Ninh Thái Thần.

Mi thanh mục tú: ​Lông mày dài nhỏ, mắt đẹp, chỉ diện mạo đẹp đẽ.

Đứng phía sau hắn là một cô gái, ăn mặc hiện đại, dĩ nhiên không phải Nhiếp Tiểu Thiến, hơn nữa nhìn qua còn có chút quen mặt, Diệp Thiếu Dương nhìn chằm chằm cô ta một lúc, trong nháy mắt nghĩ tới điều gì, chỉ vào cô gái, nói: “Đây là cảnh trong mộng, cô là người nằm trên giường, Trương Thuý Thuý, đúng không?”

Trương Thuý Thuý gật gật đầu, thư sinh kia nhìn Diệp Thiếu Dương cười cười nói: “Ngươi tỉnh ngộ cũng thực mau đó.”

Diệp Thiếu Dương cảnh giác nhìn hắn, hỏi: “Ngươi là ai?”

“Tiểu sinh Lâm Tam Sinh, sinh vào năm thứ 20 Hồng Vũ

- Chu Nguyên Chương, chết vào năm thứ 10 Vĩnh Lạc

- Chu lệ, là một cô hồn dã quỷ.”

Thư sinh chắp tay, phong thái nho nhã lễ độ nói.

Hồng Vũ, Vĩnh Lạc …..

thì ra là quỷ hồn từ mấy trăm năm trước.

“Đây là hình ảnh trong mộng của vị tiểu thư này, hết thảy cảnh tượng ở trong này đều do Mộng Ma kia tạo nên,”

Lâm Tam Sinh giải thích, “Mộng Ma hoá thành giấc mộng, vì hắn muốn hút tinh phách của vị tiểu thư này, may mà bị tiểu sinh bắt gặp, ngôi nhà nhỏ này là do tiểu sinh dùng quỷ thuật biến thành, có thể tạm thời ngăn trở Mộng Ma kia tập kích, vị huynh đài này, ngươi là ai vậy?”

Diệp Thiếu Dương gãi gãi ót, nghe người này, không đúng, là nghe con quỷ này nói chuyện, quả thật là rất mệt mỏi, may mà cũng nghe hiểu được, lập tức gật đầu nói: “Đúng rồi, ngay từ đầu ta tưởng là Thực Mộng Quỷ làm ra, không nghĩ tới lại là Mộng Ma, nhất thời không cẩn thận mắc mưu của nó, rơi vào trong mộng cảnh.”

Mộng Ma là hình thái tiến giai của Thực Mộng Quỷ, tu vi thâm hậu hơn nhiều.

Tuy đều là tạo ra mộng cảnh, nhưng Thực Mộng Quỷ chỉ có thể thông qua cảnh tượng trong mơ để dọa người, làm cô gái hoảng sợ để toát ra mồ hôi rồi hút lấy tu luyện, Mộng Ma thì không giống như vậy, có thể thông qua biến ảo hình tượng để dọa người, một khi con người sợ hãi, thì bản tính trở nên yếu nhược, Mộng Ma có thể dễ dàng hút tinh phách, không bao lâu sau làm cho người đó chết đi…… Diệp Thiếu Dương nghĩ đến đám hoạt thi với lệ quỷ bên ngoài, không cần phải nói nhất định là do Mộng Ma huyễn hóa mà ra, dùng để đe dọa mình.

“Nói như vậy, tu vi của ngươi cũng không tệ lắm, ta thực không hiểu, vì sao ngươi lại đi vào trong này?”

Diệp Thiếu Dương hỏi.

Lâm Tam Sinh nói: “Việc này để sau rồi mới nói, hiện tại hai người chúng ta phải đồng tâm hiệp lực, mà phá vỡ mộng cảnh này.

Giấc mộng này chính là do Mộng Ma tạo ra, tiểu sinh tu vi có hạn, chỉ cần có thể ra được bên ngoài, tiểu sinh nhất định có biện pháp bắt con quỷ này! Huynh đài không cần phải lo lắng.”

Diệp Thiếu Dương cười cười, “Không cần ngươi phải tốn công, hiện tại ta sẽ ra ngoài, giết chết cái con chết tiệt này!”

Lâm Tam Sinh nhíu mày nói: “Huynh đài có biện pháp phá mộng mà ra à?”

Diệp Thiếu Dương không trả lời, lúc trước do không cẩn thận mới mắc mưu nên bị kéo vào trong này, hiện tại đã biết là mộng, đi ra thì quá đơn giản.

Lập tức cắn đầu lưỡi, cả người run lên một cái, ý thức bị lay động, phảng phất xuyên qua vô số hư không, từ từ tỉnh lại…… Diệp Thiếu Dương nhìn lên trên giường, có một cô gái đầu lót khăn lông nằm trên gường mà ngửa mặt lên trên, mắt nhắm nghiền không hề nhúc nhích, đầu giường có giá sắt treo một cái bình, đang truyền dịch cho cô gái.

Lão thái thái giải thích, gần đây con gái mình chẳng ăn được gì, nên đường trong máu quá thấp nên phải truyền dịch.

Diệp Thiếu Dương đi tới trước giường, lấy khăn lông trên mặt cô gái xuống, cúi người nhìn, chỉ thấy trên mặt cô gái này bao phủ một tầng thanh khí, ấn đường biến thành màu đen, trên mặt đổ mồ hôi đầm đìa, khóe miệng còn hơi run run, làm như là đang gặp ác mộng.

“Đúng là có vấn đề.”

Diệp Thiếu Dương vuốt cằm nói.

“Thực Mộng Quỷ sao?”

Nhuế Lãnh Ngọc hỏi.

“Tám phần là thế, để ta làm nàng ta tỉnh lại trước đã rồi nói.”

Diệp Thiếu Dương nói xong, lấy ra Thái Ất Phất Trần, chấm một ít chu sa, vẽ ba đường ngang trên trán cô gái, vừa muốn làm phép, cô gái bỗng nhiên mở mắt, trừng mắt nhìn chằm chằm Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương không để ý mà nhìn đối mặt với cô, chỉ thấy hai con ngươi của cô ta có ba chấm màu vàng ánh kim, lập tức nhíu chặt cái mày, cúi đầu xuống nhìn....

Ba chấm nhỏ bỗng nhiên xoay tròn, càng lúc càng lớn.

Diệp Thiếu Dương chăm chú nhìn một hồi, thầm kêu một tiếng “Không ổn ”

, muốn dời ánh mắt đi, nhưng đã không kịp nữa rồi, tâm thần bỗng buông lỏng, bay theo hai luồng xoáy tròn nhỏ đó.

Xuyên qua một vùng tối hư vô, Diệp Thiếu Dương ngã một cái xuống mặt đất, nhưng không có cảm thấy đau đớn, nửa ngày mới định thần trở lại, bò dậy nhìn bốn phía xung quanh, dưới bầu trời xám xịt, ba hướng đều là đồng ruộng vô tận, chỉ một hướng duy nhất có một ngôi nhà nhỏ kiến trúc bình thường, bên trong còn sáng đèn.

Đây là ở nơi nào? Diệp Thiếu Dương cố nhớ lại làm sao mình đi tới được đây, nhưng mà trong lúc nhất thời nghĩ không ra, đầu óc mơ mơ màng màng, vì thế theo bản năng đi về phía căn nhà có ánh sáng.

Đến gần thì thấy, đây là một ngôi nhà tự xây thường thấy ở nông thôn, tổng cộng có hai tầng, sân viện rất lớn, cửa nhà không có đóng.

Diệp Thiếu Dương chần chừ một lát, quyết định đi vào, đột nhiên cánh cửa ầm một tiếng đóng lại.

Từ bên trong nhà, truyền đến tiếng khóc thút thít nho nhỏ của một cô gái.

Không để Diệp Thiếu Dương kịp phục hồi tinh thần, phía sau đã vang lên một tiếng kêu quái dị, Diệp Thiếu Dương vừa quay đầu lại, nhìn thấy một người đang leo tường vây mà tiến vào, ngã trên mặt đất, sau đó vụng về bò dậy, chậm rãi đi tới.

Người này quần áo rách tả tơi, cả người sưng vù, trên đầu chỉ có một nắm tóc, ngũ quan mơ hồ, thân thể vừa đi vừa run rẩy.

Đột nhiên, hắn giơ hai tay lên, ở đối diện Diệp Thiếu Dương mà xé rách quần áo, cùng với cái bụng của mình, thanh âm da thịt bị xé rách khiến người khác tê dại da đầu.

“Phốc!”

cái bụng rách toạc ra, một cỗ máu đen bắn ra, Diệp Thiếu Dương lúc này mới nhìn thấy rõ, trong bụng người này không có nội tạng, mà chỉ có vô số tiểu trùng màu xanh biếc không đếm nổi, bò tới bò lui trong bụng, trông thực ghê tởm không nói nên lời.

Đệch,Hoạt Thi? Dám trắng trợn như vậy mà tới tìm mình để nhận cái chết? Chán sống rồi sao? Diệp Thiếu Dương lấy từ đai lưng ra một cây Đào Mộc Kiếm, một kiếm đâm vào bụng Hoạt Thi, kết quả…… Đào Mộc Kiếm vỡ nát, hóa thành tro bụi, không để hắn kịp phục hồi tinh thần, Hoạt Thi lao tới bóp chặt cổ hắn, dùng sức đè xuống, cả người bị đè xuống đất.

Những con tiểu trùng như dòi bọ màu xanh biếc đó điên cuồng bò lên trên người, sau đó lại bò lên mặt, tìm cách chui vào trong mắt mũi miệng của hắn.

Diệp Thiếu Dương liều mạng lắc đầu, giãy giụa một lúc, hất sạch tiểu đám trùng trên mặt, quay đầu lại nhìn, càng có thêm nhiều Hoạt Thi đang trèo tường tiến vào, còn có một số quỷ hồn diện mạo đáng sợ, đang từ từ bay tới.

Phải làm sao bây giờ? Trong lúc hỗn loạn này, cánh cửa ngôi nhà phía sau đột nhiên mở ra, một cái bàn tay to từ bên trong vươn tới, túm lấy cổ áo Diệp Thiếu Dương, dùng lực mà kéo hắn vào trong, sau đó đóng cửa lại.

Bên ngoài lập tức vang lên tiếng đập cửa điên cuồng của đám Hoạt Thi, kèm theo tiếng kêu gào quỷ quái, cùng tiếng cười mà đan xen lẫn nhau.

Tuy thân là Thiên sư, Diệp Thiếu Dương cũng không tránh khỏi cảm giác kinh hồn khiếp vía.

“Ngươi là pháp sư?”

Một thanh âm vang lên làm thức tỉnh Diệp Thiếu Dương, quay đầu lại nhìn, đó là một nam tử ăn mặc rất kỳ quái: Trên đầu đội khăn quấn thành mũ, trên người mặc áo vải bố màu lam kiểu cổ xưa, quần dài, đến giày cũng là do bông mà bện ra dây thừng làm ra cái xà cạp.

Xà cạp​: là dải vải chéo dài quấn kín ống chân; hoặc ống vải hở 2 đầu may sẵn, bao lấy ống chân hoặc ống quần cho gọn gàng để bảo vệ chân của nông dân làm ruộng nước, một số dân tộc miền rừng núi, lính xưa.

Nhìn qua thì thấy, rất giống một thư sinh tú tài thời cổ trong phim cổ trang.

Nhìn qua thật là mi thanh mục tú, không hiểu vì sao, ánh mắt đầu tiên khi Diệp Thiếu Dương nhìn thấy hắn, bỗng nhiên nhớ tới bộ phim điện ảnh đã xem trên mạng “Thiện Nữ U Hồn”

, gia hoả trước mắt này ăn mặc giống hệt nhân vật Ninh Thái Thần.

Mi thanh mục tú: ​Lông mày dài nhỏ, mắt đẹp, chỉ diện mạo đẹp đẽ.

Đứng phía sau hắn là một cô gái, ăn mặc hiện đại, dĩ nhiên không phải Nhiếp Tiểu Thiến, hơn nữa nhìn qua còn có chút quen mặt, Diệp Thiếu Dương nhìn chằm chằm cô ta một lúc, trong nháy mắt nghĩ tới điều gì, chỉ vào cô gái, nói: “Đây là cảnh trong mộng, cô là người nằm trên giường, Trương Thuý Thuý, đúng không?”

Trương Thuý Thuý gật gật đầu, thư sinh kia nhìn Diệp Thiếu Dương cười cười nói: “Ngươi tỉnh ngộ cũng thực mau đó.”

Diệp Thiếu Dương cảnh giác nhìn hắn, hỏi: “Ngươi là ai?”

“Tiểu sinh Lâm Tam Sinh, sinh vào năm thứ 20 Hồng Vũ

- Chu Nguyên Chương, chết vào năm thứ 10 Vĩnh Lạc

- Chu lệ, là một cô hồn dã quỷ.”

Thư sinh chắp tay, phong thái nho nhã lễ độ nói.

Hồng Vũ, Vĩnh Lạc …..

thì ra là quỷ hồn từ mấy trăm năm trước.

“Đây là hình ảnh trong mộng của vị tiểu thư này, hết thảy cảnh tượng ở trong này đều do Mộng Ma kia tạo nên,”

Lâm Tam Sinh giải thích, “Mộng Ma hoá thành giấc mộng, vì hắn muốn hút tinh phách của vị tiểu thư này, may mà bị tiểu sinh bắt gặp, ngôi nhà nhỏ này là do tiểu sinh dùng quỷ thuật biến thành, có thể tạm thời ngăn trở Mộng Ma kia tập kích, vị huynh đài này, ngươi là ai vậy?”

Diệp Thiếu Dương gãi gãi ót, nghe người này, không đúng, là nghe con quỷ này nói chuyện, quả thật là rất mệt mỏi, may mà cũng nghe hiểu được, lập tức gật đầu nói: “Đúng rồi, ngay từ đầu ta tưởng là Thực Mộng Quỷ làm ra, không nghĩ tới lại là Mộng Ma, nhất thời không cẩn thận mắc mưu của nó, rơi vào trong mộng cảnh.”

Mộng Ma là hình thái tiến giai của Thực Mộng Quỷ, tu vi thâm hậu hơn nhiều.

Tuy đều là tạo ra mộng cảnh, nhưng Thực Mộng Quỷ chỉ có thể thông qua cảnh tượng trong mơ để dọa người, làm cô gái hoảng sợ để toát ra mồ hôi rồi hút lấy tu luyện, Mộng Ma thì không giống như vậy, có thể thông qua biến ảo hình tượng để dọa người, một khi con người sợ hãi, thì bản tính trở nên yếu nhược, Mộng Ma có thể dễ dàng hút tinh phách, không bao lâu sau làm cho người đó chết đi…… Diệp Thiếu Dương nghĩ đến đám hoạt thi với lệ quỷ bên ngoài, không cần phải nói nhất định là do Mộng Ma huyễn hóa mà ra, dùng để đe dọa mình.

“Nói như vậy, tu vi của ngươi cũng không tệ lắm, ta thực không hiểu, vì sao ngươi lại đi vào trong này?”

Diệp Thiếu Dương hỏi.

Lâm Tam Sinh nói: “Việc này để sau rồi mới nói, hiện tại hai người chúng ta phải đồng tâm hiệp lực, mà phá vỡ mộng cảnh này.

Giấc mộng này chính là do Mộng Ma tạo ra, tiểu sinh tu vi có hạn, chỉ cần có thể ra được bên ngoài, tiểu sinh nhất định có biện pháp bắt con quỷ này! Huynh đài không cần phải lo lắng.”

Diệp Thiếu Dương cười cười, “Không cần ngươi phải tốn công, hiện tại ta sẽ ra ngoài, giết chết cái con chết tiệt này!”

Lâm Tam Sinh nhíu mày nói: “Huynh đài có biện pháp phá mộng mà ra à?”

Diệp Thiếu Dương không trả lời, lúc trước do không cẩn thận mới mắc mưu nên bị kéo vào trong này, hiện tại đã biết là mộng, đi ra thì quá đơn giản.

Lập tức cắn đầu lưỡi, cả người run lên một cái, ý thức bị lay động, phảng phất xuyên qua vô số hư không, từ từ tỉnh lại……

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.