Chương trước
Chương sau
Diệp Thiếu Dương lập tức ngẩn người ra: "Ta…… đánh người?" Tiểu Mã thấy xấu hổ, cười hắc hắc, “Không có không có, hắn với anh giỡn chút thôi, bọn anh vẫn thường làm vậy mà...”

Vương Bình cũng cảm thấy thái độ của mình có chút hơi quá, quay sang cười cười với Diệp Thiếu Dương: “Ta là người hay nói thẳng, Thiếu Dương ca đừng để trong lòng.”

“Sao lại để trong lòng, cô đối tốt với hắn như thế, ta cao hứng còn không kịp nữa.”

Diệp Thiếu Dương cười khổ.

Tiểu Mã lại nói mấy câu vui đùa, không khí trở nên hòa hợp trở lại, không ai biết, là trong lòng Diệp Thiếu Dương có một chút cô đơn.

“Lần trước đối phó Tu La Quỷ mẫu, ngươi cũng ở đó, ngươi biết trận chiến ấy đánh thế nào mà, bên chúng ta có bao nhiêu người,”

Diệp Thiếu Dương nói, “chỉ vì đánh một con Quỷ mẫu, An Tĩnh Phong đã hy sinh, Diệp Tiểu Thước cũng hy sinh, Tiểu Manh cũng suýt chút nữa mất mạng…… Quan trọng nhất chính là, Quỷ mẫu là do bị Tà Thần phản phệ lại mà chết, nếu Tà Thần cùng Quỷ mẫu liên hợp, chúng ta căn bản không có phần thắng.”

Tiểu Mã gật đầu, nói: “Ta biết, ta nói chính là…… thực lực tuyệt đối.”

Diệp Thiếu Dương khinh thường, nói: "Làm gì có cái gì thực lực tuyệt đối, U linh lộ là phạm vi quỷ lực của Tử Nguyệt, ở đó tu vi cô ta mạnh thêm vài phần, hơn nữa cô ta là vật hiến tế, trong cơ thể tập hợp oán khí của gần năm mươi con quỷ chết do tự sát, tu luyện đã nhiều năm như vậy, đâu có dễ đối phó, Đồng Giáp Thi vương thì càng không cần phải nói, ngươi không phải pháp sư, sẽ không thể hiểu được.”

Tiểu Mã gãi đầu nói: “Bằng không lần này chúng ta lại tìm người tới hỗ trợ?”

“Hỗ trợ…… đúng là phải tìm.”

Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn Lão Quách, hỏi “Tứ Bảo đi đâu rồi?”

“Đi khai quang cho người ta rồi…… nơi đó gọi là cái gì, bên kia Hoàn Bắc, hai ngày này chắc cũng quay về.”

“Khi nào hắn về giúp ta gọi hắn qua đây.”

“Còn có Qua Qua, Tiểu Bạch, đúng rồi, không phải Tiểu Bạch còn có một ca ca sao,”

Tiểu Mã phấn khích kêu lên, “Bọn họ đều là Xà yêu ngàn năm, ta không tin bọn họ không đối phó nổi một con lệ quỷ!”

Diệp Thiếu Dương trầm ngâm lắc đầu, “Việc này đúng là không dễ, lúc trước còn không sao, lúc trước bọn họ đều ở nhân gian, hiện tại ba người bọn họ đều ở dưới Âm ty, có chức quan trong người, Âm ty có quy củ, quỷ sai lớn nhỏ, trừ khi phụng mệnh hành sự, nếu không thì không được phép quản mấy việc trên nhân gian, cho nên chưa đến lúc vạn bất đắc dĩ, ta không nghĩ sẽ gọi bọn họ.”

Lão Quách cũng nói: “Như vậy, nếu bọn họ đều có chức trách trong người, khi nghe đệ triệu hoán, khẳng định kiểu gì cũng muốn tới, vạn nhất đến lúc đó Âm ty không cho, lại càng làm cho sự việc thêm phiền toái, thật không ổn chút nào.”

Tiểu Mã gãi ót, nói: “Vậy mà ngươi còn để bọn họ đi Âm ty làm gì?”

Diệp Thiếu Dương nói: “Ta không thể ngăn cản tiền đồ của bọn họ, xuống Âm ty có thể mưu cầu địa vị, hơn nữa nếu ta xuống đó có việc cần làm, thì cũng có bọn họ trợ giúp.”

Tiểu Mã còn muốn nói gì đó, Diệp Thiếu Dương khoát tay, nói tiếp: “Hiện tại vấn đề quan trọng nhất, chính là phải tìm được tên vu sư Thái Lan kia, dựa vào những manh mối tìm được, gia hỏa này tuyệt đối là một nhân vật khó đối phó, hắn đã hao tổn rất nhiều tâm cơ để bày ra tất cả mọi việc, ta không tin hắn sẽ ngồi yên mà mặc kệ, một tên pháp sự có tu vi thâm sâu, tuyệt đối sẽ không dễ đối phó hơn lệ quỷ, lúc trước Hồ Uy chính là một ví dụ.”

Lão Quách suy tính một chút, nói: “Ba mươi năm trước, hắn khoảng ba bốn mươi tuổi, hiện tại xem chừng ít nhất cũng đã 60, có còn sống hay không vẫn chưa biết, nếu hắn còn sống, đệ định sẽ tìm hắn thế nào?”

“Pháp sư không phải vận động viên quyền anh, chỉ cần còn có sức làm phép, thì không thể khinh thường, huống hồ tuổi càng lớn, thời gian tu luyện càng dài, pháp lực cũng càng thâm hậu.”

Diệp Thiếu Dương cười cười, “Ta đích thực không thể tìm ra hắn, nhưng có người tuyệt đối có thể tìm được hắn.”

Lão Quách nhíu mày nói: “Đệ muốn nói Ngô Nhạc Ý?”

Thấy Diệp Thiếu Dương gật đầu, liền nghiêm nghị nói, “Tiểu sư đệ ta nhắc nhở đệ, tên Ngô Nhạc Ý này không phải người bình thường, đệ tuyệt đối đừng nghĩ sẽ uy hiếp hắn, bằng không xé rách da mặt, đối với đệ cũng không có chỗ tốt.”

Diệp Thiếu Dương trầm mặc không nói gì.

Lúc ăn cơm, Diệp Thiếu Dương gọi điện thoại cho Chu Tĩnh Như, nhờ nàng sắp xếp một chút, Chu Tĩnh Như sảng khoái đồng ý, bảo hắn chờ kết quả.

Diệp Thiếu Dương lại nhờ Tạ Vũ Tình thông qua mạng tin tức của cảnh sát, tra cứu hồ sơ, tìm một số tình huống liên quan tới Ngô Nhạc Ý, xem có thể tìm ra tin tức của tên vu sư Thái Lan kia hay không, Tạ Vũ Tình đồng ý, cơm nước xong rồi rời đi trước, Lão Quách đi một chuyến thắng lợi trở về, tung ta tung tăng mà quay về, Tiểu Mã vất vả lắm mới tìm được cơ hội ngồi riêng với Vương Bình một hồi.

Diệp Thiếu Dương dù sao cũng muốn chờ tin tức của Chu Tĩnh Như, liền cùng hai người Tiểu Mã đi tới Học viện Y khoa, Vương Bình vừa lúc muốn đi tìm giáo viên tham khảo mấy việc, liền rời đi trước, còn lại Diệp Thiếu Dương với Tiểu Mã, hai người tản bộ dọc theo bờ mương nước đen.

Tiểu Mã đột nhiên vỗ vai Diệp Thiếu Dương, nói: “Tiểu Diệp Tử, có chuyện này muốn nói với ngươi, ngươi cảm thấy…… ta với Bình Bình thế nào?”

“Cải trắng cuộn thịt heo.”

Diệp Thiếu Dương không cần nghĩ đã trả lời.

Tiểu Mã giận dữ nói: “Cô ấy có dáng người đẹp như thế, có chút nào giống heo đâu.”

“Đệch, lý giải của ngươi có vấn đề à!”

“Hắc hắc, nói giỡn mà.”

Tiểu Mã xoa xoa hai tay, cười cười mờ ám nói: “Nói thật với ngươi, là ta chuẩn bị cầu hôn Bình Bình……”

Diệp Thiếu Dương nhíu mày nói: “Có sớm quá không, cô ấy đồng ý sao?”

“Không sớm đâu, trước cứ cầu hôn, nếu thành công, sẽ làm lễ đính hôn trước, chứ để lâu như vậy, cô ấy lại xinh đẹp như vậy, hơn nữa hai người lại cách xa…… Ngươi nghĩ mà xem, lòng ta cứ cảm thấy khó chịu.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Vậy ngươi đi cầu hôn là được chứ gì, mà không đúng, ngươi nói với ta chuyện này làm cái gì?”

“Cầu hôn cũng không thể nói suông bằng miệng, ta phải thực tế một chút, có phải hay không?!.”

Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu, nói: “Hình như là phải mua nhẫn kim cương gì đó.”

“Nhẫn kim cương cũng chỉ là chút lòng thành, ý ta là, mua một căn hộ không tồi, dùng giấy tờ nhà cầu hôn cô ấy, cái này cũng không coi là dung tục, ngươi nói đi, rốt cuộc có thể cho cô ấy một cảm giác an toàn đáng tin cậy phải không.”

“Đúng hay không, ta không biết, ta còn chưa có cầu hôn bao giờ.”

Diệp Thiếu Dương đột nhiên sửng sốt, “Đúng rồi, ngươi lấy đâu ra căn hộ?”

“Chưa có, không phải là đang chuẩn bị mua sao……”

Nhìn ánh mắt chờ mong của Tiểu Mã, Diệp Thiếu Dương bỗng nhiên hiểu ra, lập tức sợ tới mức cả người căng thẳng, chẳng phải hắn muốn tìm mình vay tiền chứ? Quả nhiên, Tiểu Mã vẻ mặt lấy lòng mà cười, nói: “Tiểu Diệp Tử, dù sao thì cũng là huynh đệ vào sinh ra tử, ngươi có phải nên kéo giúp huynh đệ tí…..”

“Dừng!”

Diệp Thiếu Dương vừa nghe đã nhảy dựng lên, “Cái khác thì dễ nói, còn tiền thì không có, ta thực không có tiền, ta cũng định mua nhà đây, còn muốn nhờ Tiểu Như đây….”

Tiểu Mã liền nói, “Ngươi xem ngươi kìa, ta khi nào muốn nói là tìm ngươi vay tiền!”

“Thế thì có ý gì, muốn cho ta vay tiền à?”

“Mơ đi! Nói thật với ngươi, cha mẹ ta là có chút tiền, tính cho ta mua một căn hộ ở Thạch Thành, nhưng ta thực không nghĩ tới dùng tiền của bọn họ, hơn nữa giá nhà ở Thạch Thành cao như vậy, ta định nhờ ngươi nói giúp mấy câu với Tiểu Như, quan hệ của ngươi với cô ấy rất tốt mà……” Diệp Thiếu Dương lập tức ngẩn người ra: "Ta…… đánh người?" Tiểu Mã thấy xấu hổ, cười hắc hắc, “Không có không có, hắn với anh giỡn chút thôi, bọn anh vẫn thường làm vậy mà...”

Vương Bình cũng cảm thấy thái độ của mình có chút hơi quá, quay sang cười cười với Diệp Thiếu Dương: “Ta là người hay nói thẳng, Thiếu Dương ca đừng để trong lòng.”

“Sao lại để trong lòng, cô đối tốt với hắn như thế, ta cao hứng còn không kịp nữa.”

Diệp Thiếu Dương cười khổ.

Tiểu Mã lại nói mấy câu vui đùa, không khí trở nên hòa hợp trở lại, không ai biết, là trong lòng Diệp Thiếu Dương có một chút cô đơn.

“Lần trước đối phó Tu La Quỷ mẫu, ngươi cũng ở đó, ngươi biết trận chiến ấy đánh thế nào mà, bên chúng ta có bao nhiêu người,”

Diệp Thiếu Dương nói, “chỉ vì đánh một con Quỷ mẫu, An Tĩnh Phong đã hy sinh, Diệp Tiểu Thước cũng hy sinh, Tiểu Manh cũng suýt chút nữa mất mạng…… Quan trọng nhất chính là, Quỷ mẫu là do bị Tà Thần phản phệ lại mà chết, nếu Tà Thần cùng Quỷ mẫu liên hợp, chúng ta căn bản không có phần thắng.”

Tiểu Mã gật đầu, nói: “Ta biết, ta nói chính là…… thực lực tuyệt đối.”

Diệp Thiếu Dương khinh thường, nói: "Làm gì có cái gì thực lực tuyệt đối, U linh lộ là phạm vi quỷ lực của Tử Nguyệt, ở đó tu vi cô ta mạnh thêm vài phần, hơn nữa cô ta là vật hiến tế, trong cơ thể tập hợp oán khí của gần năm mươi con quỷ chết do tự sát, tu luyện đã nhiều năm như vậy, đâu có dễ đối phó, Đồng Giáp Thi vương thì càng không cần phải nói, ngươi không phải pháp sư, sẽ không thể hiểu được.”

Tiểu Mã gãi đầu nói: “Bằng không lần này chúng ta lại tìm người tới hỗ trợ?”

“Hỗ trợ…… đúng là phải tìm.”

Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn Lão Quách, hỏi “Tứ Bảo đi đâu rồi?”

“Đi khai quang cho người ta rồi…… nơi đó gọi là cái gì, bên kia Hoàn Bắc, hai ngày này chắc cũng quay về.”

“Khi nào hắn về giúp ta gọi hắn qua đây.”

“Còn có Qua Qua, Tiểu Bạch, đúng rồi, không phải Tiểu Bạch còn có một ca ca sao,”

Tiểu Mã phấn khích kêu lên, “Bọn họ đều là Xà yêu ngàn năm, ta không tin bọn họ không đối phó nổi một con lệ quỷ!”

Diệp Thiếu Dương trầm ngâm lắc đầu, “Việc này đúng là không dễ, lúc trước còn không sao, lúc trước bọn họ đều ở nhân gian, hiện tại ba người bọn họ đều ở dưới Âm ty, có chức quan trong người, Âm ty có quy củ, quỷ sai lớn nhỏ, trừ khi phụng mệnh hành sự, nếu không thì không được phép quản mấy việc trên nhân gian, cho nên chưa đến lúc vạn bất đắc dĩ, ta không nghĩ sẽ gọi bọn họ.”

Lão Quách cũng nói: “Như vậy, nếu bọn họ đều có chức trách trong người, khi nghe đệ triệu hoán, khẳng định kiểu gì cũng muốn tới, vạn nhất đến lúc đó Âm ty không cho, lại càng làm cho sự việc thêm phiền toái, thật không ổn chút nào.”

Tiểu Mã gãi ót, nói: “Vậy mà ngươi còn để bọn họ đi Âm ty làm gì?”

Diệp Thiếu Dương nói: “Ta không thể ngăn cản tiền đồ của bọn họ, xuống Âm ty có thể mưu cầu địa vị, hơn nữa nếu ta xuống đó có việc cần làm, thì cũng có bọn họ trợ giúp.”

Tiểu Mã còn muốn nói gì đó, Diệp Thiếu Dương khoát tay, nói tiếp: “Hiện tại vấn đề quan trọng nhất, chính là phải tìm được tên vu sư Thái Lan kia, dựa vào những manh mối tìm được, gia hỏa này tuyệt đối là một nhân vật khó đối phó, hắn đã hao tổn rất nhiều tâm cơ để bày ra tất cả mọi việc, ta không tin hắn sẽ ngồi yên mà mặc kệ, một tên pháp sự có tu vi thâm sâu, tuyệt đối sẽ không dễ đối phó hơn lệ quỷ, lúc trước Hồ Uy chính là một ví dụ.”

Lão Quách suy tính một chút, nói: “Ba mươi năm trước, hắn khoảng ba bốn mươi tuổi, hiện tại xem chừng ít nhất cũng đã 60, có còn sống hay không vẫn chưa biết, nếu hắn còn sống, đệ định sẽ tìm hắn thế nào?”

“Pháp sư không phải vận động viên quyền anh, chỉ cần còn có sức làm phép, thì không thể khinh thường, huống hồ tuổi càng lớn, thời gian tu luyện càng dài, pháp lực cũng càng thâm hậu.”

Diệp Thiếu Dương cười cười, “Ta đích thực không thể tìm ra hắn, nhưng có người tuyệt đối có thể tìm được hắn.”

Lão Quách nhíu mày nói: “Đệ muốn nói Ngô Nhạc Ý?”

Thấy Diệp Thiếu Dương gật đầu, liền nghiêm nghị nói, “Tiểu sư đệ ta nhắc nhở đệ, tên Ngô Nhạc Ý này không phải người bình thường, đệ tuyệt đối đừng nghĩ sẽ uy hiếp hắn, bằng không xé rách da mặt, đối với đệ cũng không có chỗ tốt.”

Diệp Thiếu Dương trầm mặc không nói gì.

Lúc ăn cơm, Diệp Thiếu Dương gọi điện thoại cho Chu Tĩnh Như, nhờ nàng sắp xếp một chút, Chu Tĩnh Như sảng khoái đồng ý, bảo hắn chờ kết quả.

Diệp Thiếu Dương lại nhờ Tạ Vũ Tình thông qua mạng tin tức của cảnh sát, tra cứu hồ sơ, tìm một số tình huống liên quan tới Ngô Nhạc Ý, xem có thể tìm ra tin tức của tên vu sư Thái Lan kia hay không, Tạ Vũ Tình đồng ý, cơm nước xong rồi rời đi trước, Lão Quách đi một chuyến thắng lợi trở về, tung ta tung tăng mà quay về, Tiểu Mã vất vả lắm mới tìm được cơ hội ngồi riêng với Vương Bình một hồi.

Diệp Thiếu Dương dù sao cũng muốn chờ tin tức của Chu Tĩnh Như, liền cùng hai người Tiểu Mã đi tới Học viện Y khoa, Vương Bình vừa lúc muốn đi tìm giáo viên tham khảo mấy việc, liền rời đi trước, còn lại Diệp Thiếu Dương với Tiểu Mã, hai người tản bộ dọc theo bờ mương nước đen.

Tiểu Mã đột nhiên vỗ vai Diệp Thiếu Dương, nói: “Tiểu Diệp Tử, có chuyện này muốn nói với ngươi, ngươi cảm thấy…… ta với Bình Bình thế nào?”

“Cải trắng cuộn thịt heo.”

Diệp Thiếu Dương không cần nghĩ đã trả lời.

Tiểu Mã giận dữ nói: “Cô ấy có dáng người đẹp như thế, có chút nào giống heo đâu.”

“Đệch, lý giải của ngươi có vấn đề à!”

“Hắc hắc, nói giỡn mà.”

Tiểu Mã xoa xoa hai tay, cười cười mờ ám nói: “Nói thật với ngươi, là ta chuẩn bị cầu hôn Bình Bình……”

Diệp Thiếu Dương nhíu mày nói: “Có sớm quá không, cô ấy đồng ý sao?”

“Không sớm đâu, trước cứ cầu hôn, nếu thành công, sẽ làm lễ đính hôn trước, chứ để lâu như vậy, cô ấy lại xinh đẹp như vậy, hơn nữa hai người lại cách xa…… Ngươi nghĩ mà xem, lòng ta cứ cảm thấy khó chịu.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Vậy ngươi đi cầu hôn là được chứ gì, mà không đúng, ngươi nói với ta chuyện này làm cái gì?”

“Cầu hôn cũng không thể nói suông bằng miệng, ta phải thực tế một chút, có phải hay không?!.”

Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu, nói: “Hình như là phải mua nhẫn kim cương gì đó.”

“Nhẫn kim cương cũng chỉ là chút lòng thành, ý ta là, mua một căn hộ không tồi, dùng giấy tờ nhà cầu hôn cô ấy, cái này cũng không coi là dung tục, ngươi nói đi, rốt cuộc có thể cho cô ấy một cảm giác an toàn đáng tin cậy phải không.”

“Đúng hay không, ta không biết, ta còn chưa có cầu hôn bao giờ.”

Diệp Thiếu Dương đột nhiên sửng sốt, “Đúng rồi, ngươi lấy đâu ra căn hộ?”

“Chưa có, không phải là đang chuẩn bị mua sao……”

Nhìn ánh mắt chờ mong của Tiểu Mã, Diệp Thiếu Dương bỗng nhiên hiểu ra, lập tức sợ tới mức cả người căng thẳng, chẳng phải hắn muốn tìm mình vay tiền chứ? Quả nhiên, Tiểu Mã vẻ mặt lấy lòng mà cười, nói: “Tiểu Diệp Tử, dù sao thì cũng là huynh đệ vào sinh ra tử, ngươi có phải nên kéo giúp huynh đệ tí…..”

“Dừng!”

Diệp Thiếu Dương vừa nghe đã nhảy dựng lên, “Cái khác thì dễ nói, còn tiền thì không có, ta thực không có tiền, ta cũng định mua nhà đây, còn muốn nhờ Tiểu Như đây….”

Tiểu Mã liền nói, “Ngươi xem ngươi kìa, ta khi nào muốn nói là tìm ngươi vay tiền!”

“Thế thì có ý gì, muốn cho ta vay tiền à?”

“Mơ đi! Nói thật với ngươi, cha mẹ ta là có chút tiền, tính cho ta mua một căn hộ ở Thạch Thành, nhưng ta thực không nghĩ tới dùng tiền của bọn họ, hơn nữa giá nhà ở Thạch Thành cao như vậy, ta định nhờ ngươi nói giúp mấy câu với Tiểu Như, quan hệ của ngươi với cô ấy rất tốt mà……”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.