Chương trước
Chương sau
“Người nào!”

Tiểu Thanh đang ở bên người Diệp Thiếu Dương, lập tức muốn động thân lao qua đó, Diệp Thiếu Dương đưa tay ngăn hắn lại, nhìn chằm chằm vào bóng đen có thân hình cao lớn đối diện, thò tay vào ba lô lấy ra một ít hoàng phiếu giấy, ném ra ngoài.

Hoàng phiếu vừa rơi xuống đất, một luồng âm phong thổi bay,đem hoàng phiếu giấy cuốn lên, rồi tập trung lại, dừng ở trong tay hắc ảnh trước mặt.

Hắc ảnh bay lên phía trước hai bước, bóng người hiện ra, là một nam tử mặc áo bào màu đỏ, râu quai nón, phía dưới hốc mắt có một vệt sáng màu đỏ, tướng mạo vô cùng uy nghiêm, nhìn Diệp Thiếu Dương ôm quyền, cười cười nói: “Đa tạ Diệp thiên sư ban thưởng.”

Diệp Thiếu Dương cũng chắp tay nói: “Làm phiền quỷ sử đại nhân, có chuyện gì thế”

Người tới đây đúng là một trong Ngự tiền tứ đại quỷ sử của Phong Đô đại điện: Hồng y quỷ sử.

Phong Đô đại điện có tứ đại quỷ sử

- Hồng y, Hắc y, Bạch y, Thanh y.

Chấp hành các mệnh lệnh khác nhau, nên quần áo quỷ sử cũng khác nhau, nếu như tuyên bố chiến tranh hay tróc nã tội phạm quan trọng, sẽ phái hắc y quỷ đi, bởi vì hắc y tượng trưng nghiêm túc, có cảm giác luật pháp nghiêm minh; Nếu thông báo tin tức có liên quan đến giết chóc, sẽ phái Bạch y quỷ sử đi, tượng trưng cho tang lễ.

Tuyên bố bổ nhiệm hay lên chức, thì dùng Hồng y quỷ sử, biểu hiện sự vui mừng.

Còn Thanh y quỷ sử, là tồn tại gần như chỉ có nghe trong truyền thuyết, rất kiếm khi lộ diện, chỉ tuyên bố những việc quan trọng có liên quan đến đại sự thì mới xuất hiện.

Quỷ sử tuy chỉ là chân sai vặt của Phong Đô đại đế, quan chức không lớn, nhưng rất có thực quyền, mặc kệ là quan lại lớn nhỏ dưới âm phủ hay pháp sư dương gian, cũng đều phải cho hắn vài phần mặt mũi, hơn nữa người ta đến đây là tuyên bố chuyện tốt, cho nên khi Diệp Thiếu Dương nhận ra là hắn tới, đã nhanh tay ban thưởng tiền, có thể làm người ta càng thêm vui mừng.

Hàn huyên hai ba câu, Diệp Thiếu Dương hỏi: “Không biết quỷ sử đại nhân tìm ta có việc gì?”

Hồng y quỷ sử cười nói: “Hắc hắc, Diệp thiên sư sai rồi, bổn sử lần này tới đây, thật sư là không phải tìm ngươi.”

Ánh mắt lướt qua đầu vai Diệp Thiếu Dương, nhìn về phía Tiểu Thanh Tiểu Bạch ở phía sau hắn, ra vẻ thân thiết nói: “Nhị vị có nhận ra ta không?”

Tiểu Thanh nhìn hắn một cái, gật đầu nói: “Biết, chẳng phải năm đó ngươi cùng Ngưu tướng quân và Vương đại nhân, sắc phong linh vị Âm Thần cho chúng ta à?”

“Đúng là bổn sử.

Lần này, vẫn là ta tới.”

Hồng y quỷ sử lấy từ trong tay áo ra một cuộn giấy màu đỏ, hai tay kéo ra, đem cuộn giấy trải ra, thay đổi giọng nói trở nên nghiêm túc: "Phụng Đại Đế dụ lệnh, đặc tới sắc phong hai vị yêu phó dưới trướng thiên sư Diệp Thiếu Dương, Thanh

- Bạch hai vị Âm thần làm Chính phó đề hạt sử ở Ty Oan Tình, tuân theo ngự chỉ, mời nhanh chóng tới bản bộ phục mệnh, không được chậm trễ…… Hai vị, chúc mừng!" Hai người Tiểu Thanh Tiểu Bạch đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt giật mình khó hiểu.

“Có ý gì, bảo chúng ta đi âm ty làm quan?”

Tiểu Thanh hỏi.

Hồng y quỷ sử nói: “Không sai, là Đề hạt sử ở Ty Oan tình, lục phẩm quỷ giai, chúc mừng hai vị.”

Quay mặt sang Diệp Thiếu Dương nói, “Cũng xin chúc mừng Diệp thiên sư, hai vị yêu phó của ngươi đều được phong quan, thật là đáng mừng.”

Diệp Thiếu Dương nhíu mày nhìn hắn, hỏi: “Hai người bọn họ cũng không vì âm ty mà làm qua chuyện gì, sao lại đột nhiên lại được phong quan, chuyện này thật có chút không hợp lý?”

“Chuyện này mà nói, tất cả cũng là vì Diệp thiên sư.”

Hồng y quỷ sử giải thích nói, “Hiện giờ Âm ty vì một nguyên nhân nào đó, đang rất cần dùng người, cho nên bề trên đã lên tiếng, muốn có thể đoàn kết tất cả lực lượng có thể, vì Âm ty lập công, hai người bọn họ là xà yêu ngàn năm, tu vi thâm hậu, tuy là chưa làm chuyện gì cho Âm ty, nhưng bởi vì bọn họ là yêu phó của Diệp thiên sư, nên có thể giao được chức trách, vì nhân phẩm của ngươi, nên bề trên rất là yên tâm.”

“Nhân phẩm của ta mà lại có chuyện tốt đến thế à……”

Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu, nói với Hồng y quỷ sử, “Chỉ mong là các ngươi không phải là đang đào hố cho ta nhảy.”

Hồng y quỷ sử cười cười, quay sang hai người Tiểu Thanh, nói: “Nhị vị đề hạt sử, hãy theo ta xuống phục mệnh thôi?”

“Ta không đi.”

“Ta cũng không đi.”

Tiểu Thanh Tiểu Bạch trả lời dứt khoát.

Hồng y quỷ sử ngây người, chuyện tốt như vậy, nếu đổi thành các quỷ yêu khác, nhất định là đánh vỡ đầu mà đoạt lấy, còn đối với nhị vị này là sao, hay là chê chức quan không to?...

Tiểu Thanh nhìn thoáng qua Diệp Thiếu Dương, ngạo nghễ nói: “Trên trời dưới đất, ta chỉ có mình hắn là chủ nhân, quan chức gì đó của các ngươi, ta cũng không thèm, có cho ta làm Diêm Vương, ta cũng không đi.”

Tiểu Bạch dùng sức gật đầu, nói: “Đúng vậy đại thúc, ngươi trở về nói cho ông chủ ngươi biết, chúng ta chỉ muốn theo lão đại hàng yêu trừ ma, nơi khác không muốn đi, đừng có mà có tưởng ép được chúng ta.”

Hồng y quỷ sử lập tức cảm thấy thật xấu hổ, chuyện này có vẻ khó làm, trông thái độ kiên định của hai người này, sợ là dọa cũng không dọa được, đành phải quay sang Diệp Thiếu Dương xin giúp đỡ, chắp tay nói: “Diệp thiên sư, chuyện này không được đâu, ngươi là chủ nhân của bọn họ, hãy giúp ta khuyên nhủ bọn họ.”

Tuy rằng trên danh nghĩa mình là chủ nhân của bọn họ, nhưng từ trước đến nay hắn cũng không nghĩ tới chuyện can thiệp vào lựa chọn của người khác, nhưng mà tình huống này lại có chút đặc thù, quay đầu nhìn hai huynh muội Tiểu Thanh, nói: “Đại đế pháp chỉ, không thể cãi lời, đây là thứ nhất, thứ hai, các ngươi đi âm ty làm quan, kiến công lập nghiệp, từ từ mà thăng tiến, tiền đồ vô lượng……”

Tiểu Thanh lắc đầu nói: “Có thể theo ngươi là được rồi, cần gì cái chức quan của bọn hắn chứ.”

“Ách…..”

Diệp Thiếu Dương nghe xong lời này, trong lòng rất là hưởng thụ, nhưng chuyện thuyết phục hai người vẫn phải tiếp tục, vì thế tiến tới một bước, nhỏ giọng nói, “Là thế này, các ngươi cứ xuống đó trước, thay ta chiếm vị thế ở Âm ty, tương lai ta có chuyện gì muốn dựa vào Âm ty hỗ trợ, các ngươi cũng có thể ra mặt,chuyện này đối với ta cũng là chuyện tốt.”

Tiểu Thanh nghe mấy lời này, trên mặt lộ ra biểu tình do dự, nói: “Nếu ngươi bảo chúng ta đi, chúng ta sẽ đi, nhưng mà nếu như vậy, một khi ngươi gặp nguy hiểm, không phải là không có ai giúp ngươi sao?”

Vừa dứt lời, Qua Qua từ đai lưng chui ra, xem thường nói: “Lão Tứ, ngươi nói gì mà ở đây không có người nào?”

Sau khi Tiểu Thanh nhận chủ, thứ tự quỷ phó với yêu phó liền được phân chia lại thứ tự: Qua Qua nhập môn sớm nhất, là lão đại, nhưng vì gọi Diệp Thiếu Dương là lão đại, nên hắn chỉ có thể kêu là lão Nhị, Quả Cam là lão Tam, theo thứ tự thì Tiểu Thanh đến sau Tiểu Bạch, nhưng dù sao hắn cũng là ca ca của Tiểu Bạch, nên để hắn làm lão Tứ, Tiểu Bạch là lão Ngũ.

Còn cái con Hà Cơ kia tuy là nhận chủ sớm nhất, nhưng do nàng không có ở đây, không thể có ý kiến gì, vì thế liền bị đẩy xuống làm lão lục…… Tương lai có thêm người mới, cứ theo thứ tự này mà tiến hành.

Đối với mấy cái thứ tự rối rắm của bọn họ, Diệp Thiếu Dương cũng không can thiệp, chỉ để cho bọn họ tự mình sắp xếp lấy.

Tiểu Thanh nghe Qua Qua nói vậy, trả lời: “Ngươi vốn dĩ không phải người mà!”

“Đệch, ngươi dĩ nhiên là dám mắng lão…… Nhị ca ta!”

“Ai mắng ngươi!”

Tiểu Thanh tỏ vẻ ủy khuất.

Diệp Thiếu Dương liền nhanh chóng đem Qua Qua nhét vào ba lô, quay sang nói với Tiểu Thanh: “Ngươi xuống đó mà làm quan, cũng là vì làm tiếp ứng cho ta, nếu ta thực sự có chuyện gì không giải quyết được, có thể sẽ triệu hoán các ngươi lên, thế không phải là một công đôi việc sao?”

Tiểu Thanh cau mày nói: “Lúc ngươi cần hỗ trợ, ta còn có thể lên được sao?”

Diệp Thiếu Dương quay đầu, nhìn Hồng y quỷ sử. “Người nào!”

Tiểu Thanh đang ở bên người Diệp Thiếu Dương, lập tức muốn động thân lao qua đó, Diệp Thiếu Dương đưa tay ngăn hắn lại, nhìn chằm chằm vào bóng đen có thân hình cao lớn đối diện, thò tay vào ba lô lấy ra một ít hoàng phiếu giấy, ném ra ngoài.

Hoàng phiếu vừa rơi xuống đất, một luồng âm phong thổi bay,đem hoàng phiếu giấy cuốn lên, rồi tập trung lại, dừng ở trong tay hắc ảnh trước mặt.

Hắc ảnh bay lên phía trước hai bước, bóng người hiện ra, là một nam tử mặc áo bào màu đỏ, râu quai nón, phía dưới hốc mắt có một vệt sáng màu đỏ, tướng mạo vô cùng uy nghiêm, nhìn Diệp Thiếu Dương ôm quyền, cười cười nói: “Đa tạ Diệp thiên sư ban thưởng.”

Diệp Thiếu Dương cũng chắp tay nói: “Làm phiền quỷ sử đại nhân, có chuyện gì thế”

Người tới đây đúng là một trong Ngự tiền tứ đại quỷ sử của Phong Đô đại điện: Hồng y quỷ sử.

Phong Đô đại điện có tứ đại quỷ sử

- Hồng y, Hắc y, Bạch y, Thanh y.

Chấp hành các mệnh lệnh khác nhau, nên quần áo quỷ sử cũng khác nhau, nếu như tuyên bố chiến tranh hay tróc nã tội phạm quan trọng, sẽ phái hắc y quỷ đi, bởi vì hắc y tượng trưng nghiêm túc, có cảm giác luật pháp nghiêm minh; Nếu thông báo tin tức có liên quan đến giết chóc, sẽ phái Bạch y quỷ sử đi, tượng trưng cho tang lễ.

Tuyên bố bổ nhiệm hay lên chức, thì dùng Hồng y quỷ sử, biểu hiện sự vui mừng.

Còn Thanh y quỷ sử, là tồn tại gần như chỉ có nghe trong truyền thuyết, rất kiếm khi lộ diện, chỉ tuyên bố những việc quan trọng có liên quan đến đại sự thì mới xuất hiện.

Quỷ sử tuy chỉ là chân sai vặt của Phong Đô đại đế, quan chức không lớn, nhưng rất có thực quyền, mặc kệ là quan lại lớn nhỏ dưới âm phủ hay pháp sư dương gian, cũng đều phải cho hắn vài phần mặt mũi, hơn nữa người ta đến đây là tuyên bố chuyện tốt, cho nên khi Diệp Thiếu Dương nhận ra là hắn tới, đã nhanh tay ban thưởng tiền, có thể làm người ta càng thêm vui mừng.

Hàn huyên hai ba câu, Diệp Thiếu Dương hỏi: “Không biết quỷ sử đại nhân tìm ta có việc gì?”

Hồng y quỷ sử cười nói: “Hắc hắc, Diệp thiên sư sai rồi, bổn sử lần này tới đây, thật sư là không phải tìm ngươi.”

Ánh mắt lướt qua đầu vai Diệp Thiếu Dương, nhìn về phía Tiểu Thanh Tiểu Bạch ở phía sau hắn, ra vẻ thân thiết nói: “Nhị vị có nhận ra ta không?”

Tiểu Thanh nhìn hắn một cái, gật đầu nói: “Biết, chẳng phải năm đó ngươi cùng Ngưu tướng quân và Vương đại nhân, sắc phong linh vị Âm Thần cho chúng ta à?”

“Đúng là bổn sử.

Lần này, vẫn là ta tới.”

Hồng y quỷ sử lấy từ trong tay áo ra một cuộn giấy màu đỏ, hai tay kéo ra, đem cuộn giấy trải ra, thay đổi giọng nói trở nên nghiêm túc: "Phụng Đại Đế dụ lệnh, đặc tới sắc phong hai vị yêu phó dưới trướng thiên sư Diệp Thiếu Dương, Thanh

- Bạch hai vị Âm thần làm Chính phó đề hạt sử ở Ty Oan Tình, tuân theo ngự chỉ, mời nhanh chóng tới bản bộ phục mệnh, không được chậm trễ…… Hai vị, chúc mừng!" Hai người Tiểu Thanh Tiểu Bạch đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt giật mình khó hiểu.

“Có ý gì, bảo chúng ta đi âm ty làm quan?”

Tiểu Thanh hỏi.

Hồng y quỷ sử nói: “Không sai, là Đề hạt sử ở Ty Oan tình, lục phẩm quỷ giai, chúc mừng hai vị.”

Quay mặt sang Diệp Thiếu Dương nói, “Cũng xin chúc mừng Diệp thiên sư, hai vị yêu phó của ngươi đều được phong quan, thật là đáng mừng.”

Diệp Thiếu Dương nhíu mày nhìn hắn, hỏi: “Hai người bọn họ cũng không vì âm ty mà làm qua chuyện gì, sao lại đột nhiên lại được phong quan, chuyện này thật có chút không hợp lý?”

“Chuyện này mà nói, tất cả cũng là vì Diệp thiên sư.”

Hồng y quỷ sử giải thích nói, “Hiện giờ Âm ty vì một nguyên nhân nào đó, đang rất cần dùng người, cho nên bề trên đã lên tiếng, muốn có thể đoàn kết tất cả lực lượng có thể, vì Âm ty lập công, hai người bọn họ là xà yêu ngàn năm, tu vi thâm hậu, tuy là chưa làm chuyện gì cho Âm ty, nhưng bởi vì bọn họ là yêu phó của Diệp thiên sư, nên có thể giao được chức trách, vì nhân phẩm của ngươi, nên bề trên rất là yên tâm.”

“Nhân phẩm của ta mà lại có chuyện tốt đến thế à……”

Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu, nói với Hồng y quỷ sử, “Chỉ mong là các ngươi không phải là đang đào hố cho ta nhảy.”

Hồng y quỷ sử cười cười, quay sang hai người Tiểu Thanh, nói: “Nhị vị đề hạt sử, hãy theo ta xuống phục mệnh thôi?”

“Ta không đi.”

“Ta cũng không đi.”

Tiểu Thanh Tiểu Bạch trả lời dứt khoát.

Hồng y quỷ sử ngây người, chuyện tốt như vậy, nếu đổi thành các quỷ yêu khác, nhất định là đánh vỡ đầu mà đoạt lấy, còn đối với nhị vị này là sao, hay là chê chức quan không to?...

Tiểu Thanh nhìn thoáng qua Diệp Thiếu Dương, ngạo nghễ nói: “Trên trời dưới đất, ta chỉ có mình hắn là chủ nhân, quan chức gì đó của các ngươi, ta cũng không thèm, có cho ta làm Diêm Vương, ta cũng không đi.”

Tiểu Bạch dùng sức gật đầu, nói: “Đúng vậy đại thúc, ngươi trở về nói cho ông chủ ngươi biết, chúng ta chỉ muốn theo lão đại hàng yêu trừ ma, nơi khác không muốn đi, đừng có mà có tưởng ép được chúng ta.”

Hồng y quỷ sử lập tức cảm thấy thật xấu hổ, chuyện này có vẻ khó làm, trông thái độ kiên định của hai người này, sợ là dọa cũng không dọa được, đành phải quay sang Diệp Thiếu Dương xin giúp đỡ, chắp tay nói: “Diệp thiên sư, chuyện này không được đâu, ngươi là chủ nhân của bọn họ, hãy giúp ta khuyên nhủ bọn họ.”

Tuy rằng trên danh nghĩa mình là chủ nhân của bọn họ, nhưng từ trước đến nay hắn cũng không nghĩ tới chuyện can thiệp vào lựa chọn của người khác, nhưng mà tình huống này lại có chút đặc thù, quay đầu nhìn hai huynh muội Tiểu Thanh, nói: “Đại đế pháp chỉ, không thể cãi lời, đây là thứ nhất, thứ hai, các ngươi đi âm ty làm quan, kiến công lập nghiệp, từ từ mà thăng tiến, tiền đồ vô lượng……”

Tiểu Thanh lắc đầu nói: “Có thể theo ngươi là được rồi, cần gì cái chức quan của bọn hắn chứ.”

“Ách…..”

Diệp Thiếu Dương nghe xong lời này, trong lòng rất là hưởng thụ, nhưng chuyện thuyết phục hai người vẫn phải tiếp tục, vì thế tiến tới một bước, nhỏ giọng nói, “Là thế này, các ngươi cứ xuống đó trước, thay ta chiếm vị thế ở Âm ty, tương lai ta có chuyện gì muốn dựa vào Âm ty hỗ trợ, các ngươi cũng có thể ra mặt,chuyện này đối với ta cũng là chuyện tốt.”

Tiểu Thanh nghe mấy lời này, trên mặt lộ ra biểu tình do dự, nói: “Nếu ngươi bảo chúng ta đi, chúng ta sẽ đi, nhưng mà nếu như vậy, một khi ngươi gặp nguy hiểm, không phải là không có ai giúp ngươi sao?”

Vừa dứt lời, Qua Qua từ đai lưng chui ra, xem thường nói: “Lão Tứ, ngươi nói gì mà ở đây không có người nào?”

Sau khi Tiểu Thanh nhận chủ, thứ tự quỷ phó với yêu phó liền được phân chia lại thứ tự: Qua Qua nhập môn sớm nhất, là lão đại, nhưng vì gọi Diệp Thiếu Dương là lão đại, nên hắn chỉ có thể kêu là lão Nhị, Quả Cam là lão Tam, theo thứ tự thì Tiểu Thanh đến sau Tiểu Bạch, nhưng dù sao hắn cũng là ca ca của Tiểu Bạch, nên để hắn làm lão Tứ, Tiểu Bạch là lão Ngũ.

Còn cái con Hà Cơ kia tuy là nhận chủ sớm nhất, nhưng do nàng không có ở đây, không thể có ý kiến gì, vì thế liền bị đẩy xuống làm lão lục…… Tương lai có thêm người mới, cứ theo thứ tự này mà tiến hành.

Đối với mấy cái thứ tự rối rắm của bọn họ, Diệp Thiếu Dương cũng không can thiệp, chỉ để cho bọn họ tự mình sắp xếp lấy.

Tiểu Thanh nghe Qua Qua nói vậy, trả lời: “Ngươi vốn dĩ không phải người mà!”

“Đệch, ngươi dĩ nhiên là dám mắng lão…… Nhị ca ta!”

“Ai mắng ngươi!”

Tiểu Thanh tỏ vẻ ủy khuất.

Diệp Thiếu Dương liền nhanh chóng đem Qua Qua nhét vào ba lô, quay sang nói với Tiểu Thanh: “Ngươi xuống đó mà làm quan, cũng là vì làm tiếp ứng cho ta, nếu ta thực sự có chuyện gì không giải quyết được, có thể sẽ triệu hoán các ngươi lên, thế không phải là một công đôi việc sao?”

Tiểu Thanh cau mày nói: “Lúc ngươi cần hỗ trợ, ta còn có thể lên được sao?”

Diệp Thiếu Dương quay đầu, nhìn Hồng y quỷ sử.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.