Chương trước
Chương sau
Một bóng trắng theo bậc thang phi xuống, dừng lại bên người Diệp Thiếu Dương, thì ra là Tiểu Bạch.

“Còn lại không nhiều lắm, Quả Cam tự mình tiêu diệt, còn ta tới bang trợ cho… Lão đại.”

Tiểu Bạch ngọt ngào cười nói.

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, lẳng lặng nhìn Tu La Quỷ mẫu đối diện: Đây chính là kẻ thù mạnh nhất từ khi sinh ra mà mình gặp được.

Ở phía sau hắn, Nhuế Lãnh Ngọc, Tứ Bảo, Tiểu Bạch, Qua Qua…… Ngoại trừ Nhạc Hằng bị thương nặng cùng Quả Cam đang thủ trận, còn lại đều đến đông đủ.

Quỷ Mẫu trên mặt không có chút nào sợ hãi, nhẹ giọng cười nói: “Diệp Thiếu Dương, ngươi cho rằng ngươi nhiều là có thể làm ta sợ sao?”

Diệp Thiếu Dương chậm rãi lắc đầu, nhìn quỷ huyết ở khắp nơi, Quỷ Mẫu đem đến rất nhiều quỷ tốt, hiện tại đến cả một con cũng không còn.

Người nhiều, trước giờ đều không phải là mấu chốt quyết định thắng bại.

“Ngươi rất cường đại, chúng ta nhiều người như vậy, cũng không nhất định là đối thủ của ngươi.”

Diệp Thiếu Dương nhìn bà ta, nhàn nhạt nói.

Quỷ Mẫu ở khóe miệng hiện ra một tia mỉm cười cô đơn, “Ngươi cùng Diệp Pháp Thiện, rất giống, mọi thứ đều giống.”

Diệp Thiếu Dương trong lòng chấn động, quả nhiên con Quỷ Mẫu này có tu vi ngàn năm, đã trải qua thời đại của Diệp Pháp Thiện.

“Nếu mà nói duyên cớ, ta còn có thể tính là nửa tổ mẫu của ngươi đó……”

Quỷ Mẫu nhìn thấu suy nghĩ của hắn, nói, “Ngươi không muốn biết lai lịch của ta hay sao?”

Diệp Thiếu Dương giật mình kinh sợ: Chẳng lẽ giữa Tu La Quỷ Mẫu này, cùng Diệp Pháp Thiện còn có cái chuyện tình sử gì đó? Hay là nghiệt duyên giữa đạo sĩ và quỷ yêu? “Ta không muốn biết.”

Diệp Thiếu Dương nhàn nhạt trả lời, “Ngươi có lai lịch gì, không quan hệ gì đến ta, ta chỉ biết là, ngươi là tà ma!”

Nói xong, không dong dài lê thê nữa, tay vung Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, lao vọt lên.

Đã không còn gì để nói, cũng chẳng có chiến thuật gì, quyết đấu chính là: dùng hết năng lực tự có, mà đánh bại đối phương.

Quỷ Mẫu cười lên dữ tợn, vỗ vào váy dài, từng bộ xương khô từ bên dưới bay lên, giống như những ngọn đèn, bay lượn trên không trung, hình thành một bộ xương khô khổng lồ, dưới sự điều khiển của Quỷ Mẫu, há miệng, lao về phía Diệp Thiếu Dương mà cắn.

Diệp Thiếu Dương niệm chú ngữ, dùng sức vung bảo kiếm chém xuống, chém toạc một lỗ hổng trên cằm bộ xương khô khổng lồ, né qua công kích, hổ khẩu cầm kiếm bị chấn động gây ra đau đớn.

Quay đầu lại nhìn, bộ xương khô khổng lồ đã bị phân tán ra, bay về phía mấy người còn lại.

Mọi người cũng không nhàn rỗi, từng người lập tức tác pháp, triển khai phản kích.

Diệp Thiếu Dương để bọn họ tự chiến đấu, một hơi vọt tới bên người Quỷ Mẫu, vung kiếm chém xuống, Quỷ Mẫu khẽ mỉm cười, ngón tay không ngừng bắn ra, từng đạo oán khí, giống như những mũi tên nhỏ bay vụt ra, nhẹ nhàng mà lại đánh văng Thất Tinh Long Tuyền Kiếm ra ngoài, tu vi thật cao cường, Diệp Thiếu Dương căn bản không thể lại gần người bà ta.

“Diệp thiên sư, còn có thủ đoạn gì nữa không?”

Quỷ Mẫu cố ý trào phúng nói.

“Vậy thì nếm thử cái này!”

Diệp Thiếu Dương vươn tay kéo ra từ chỗ eo, vung ra Thiên Phong Lôi Hỏa Kỳ, hai tay kết ấn niệm chú, Lôi Hoả Kỳ gặp được oán khí trên người Quỷ Mẫu, lập tức phóng đại mấy chục lần, không ngừng xoay tròn trên đỉnh đầu bà ta, không chờ Quỷ Mẫu hồi phục tinh thần lại, Lôi Hoả Kỳ bao vây bà ta ở chính giữa.

“Thiên phong đi, lôi hỏa như buộc, cấp cấp như luật lệnh!”

Theo Diệp Thiếu Dương không ngừng niệm chú, Thiên phong lôi hỏa kỳ trên dưới hai đầu, hướng về phía ngược lại mà xoay tròn, đem trói chặt lại Quỷ Mẫu.

Diệp Thiếu Dương nhanh tay lấy ra một lá Cửu Tinh Thần Phù, dán lên ót của Quỷ Mẫu, lui về phía sau hai bước, thì thầm: “Cửu diệu thuận hành, nguyên thủy bồi hồi, hoa tinh oanh minh, nguyên linh tán khai; lưu phán vô cùng, hàng ngã quang huy, tru tẫn yêu tà, cửu tinh tề minh!”

Kim phấn trên linh phù lập tức lưu động, biến thành chín điểm tinh quang, cùng Thiên phong lôi hỏa kỳ, lần lượt đánh vào chín đại quỷ huyệt trên người Quỷ Mẫu.

Cửu Tinh đồng thời phát sáng, càng thêm tăng cường thần uy của ngọn lửa trên Thiên Phong Lôi Hoả Kỳ, hừng hực thiêu đốt, chỉ mấy phút đồng hồ sau, thần uy biến mất, ngọn lửa mới chậm rãi tắt đi.

Toàn thân Quỷ Mẫu bị Thiên Phong Lôi Hoả Kỳ bao phủ, vẫn không nhúc nhích chút nào.

Mọi người quay lại nhìn nhau.

“Quỷ Mẫu…… đã chết à?”

Trương Thi Minh lẩm bẩm nói ra nghi vấn trong lòng mọi người.

Diệp Thiếu Dương chậm rãi lắc đầu, chuyện này không có khả năng nào, Tu La Quỷ Mẫu nào có dễ đối phó như vậy, vừa định mở miệng, đột nhiên Thiên Phong Lôi Hoả Kỳ phát sinh dị động, tiếp theo chỉ nghe một tiếng trầm vang, Thiên Phong Lôi Hoả Kỳ bị xé ra một lỗ hổng ở giữa, Quỷ Mẫu một bước liền bay lên trời, vạt áo phất phất, nhìn qua vẫn rất chỉnh tề, giống như không có chịu thương tổn nào.

Bà ta ngang nhiên…… có thể phá huỷ pháp khí? Diệp Thiếu Dương trong lòng hoảng sợ, quỷ yêu có tu vi thâm hậu, có thể đối kháng pháp khí linh lực, chuyện này cũng bình thường, nhưng mà có thể phá vỡ pháp khí, quả thực rất hiếm khi phát sinh qua, tu vi của Tu La Quỷ Mẫu, thực sự là quá nghịch thiên! “Đại uy thiên long, thế tôn địa tàng, bàn nhược chư phật, bàn nhược ba ma không!”

Tứ Bảo lấy ra Kim Bát, ném về hướng đỉnh đầu của Tu La Quỷ Mẫu.

Quỷ Mẫu hừ một tiếng, khẽ phẩy tay áo, nhẹ nhàng đánh bay Kim Bát.

Nhuế Lãnh Ngọc lập tức nã mấy phát súng diệt hồn về phía Quỷ Mẫu, kết quả là đạn chu sa căn bản không thể tiếp cận bà ta, chỉ dừng lại giữa không trung, chờ pháp lực tiêu tán rồi rơi xuống mặt đất.

“Một đám phế vật……”

Quỷ Mẫu tiếp tục bay về phía trước.

Nhuế Lãnh Ngọc đến bên người Diệp Thiếu Dương, ánh mắt dò hỏi nhìn hắn.

Diệp Thiếu Dương hiểu được ánh mắt nàng muốn nói gì, liền nói: “Như thế nào cũng phải phá quỷ thân của bà ta, bằng không cho dù dùng chiêu đó, cũng không thể khóa bà ta được.”

Diệp Thiếu Dương lấy ra Mao Sơn Diệt Linh Đinh, đang nghĩ xem dùng pháp thuật gì có thể kéo Quỷ Mẫu xuống dưới, phá quỷ thân của bà ta, đúng lúc này, có tiếng chim tước vang lên từ đối diện.

Mọi người ngạc nhiên nhìn lên, một con Chu Tước đang lao nhanh tới, há miệng phun ra một ngọn lửa khổng lồ về phía Quỷ Mẫu.

Quỷ Mẫu cau mày lại, Quỷ Huyết Nhãn ở phía sau mở ra, bắn ra kim quang đối kháng với lửa Chu Tước.

Diệp Thiếu Dương ánh mắt sáng ngời, cảm thấy đây chính là một cơ hội quá tốt, lập tức dùng Mao Sơn Diệt Linh Đinh đâm thủng đầu lưỡi, miệng niệm chú ngữ, ném bay diệt linh đinh lên không bay về phía sau cổ Quỷ Mẫu.

Quỷ Mẫu cười lạnh một tiếng, không thèm để ý, vươn một bàn tay chộp lấy.

Diệp Thiếu Dương cầm trong tay Thái Ất Phất Trần, quét ra ngoài, đuôi phất trần trong nháy mắt đã dài ra, quấn lấy cổ tay Quỷ Mẫu, làn da mịn màng trắng nõn lập tức thối rữa ăn mòng, quỷ huyết trào ra, chấn văng đuôi phất trần trở về, nhưng mà lúc phất trần ôm lấy cổ tay bà ta, trong nháy mắt đó, Diệt Linh Đinh đã lướt qua cánh tay, đâm trúng sau cổ Quỷ Mẫu.

“Thiên địa huyền môn! Thần binh chấp pháp!”

Diệp Thiếu Dương hét lớn một tiếng, ra sức kết ấn, ngưng tụ cương khí toàn thân, ấn mạnh Diệt Linh Đinh vào sâu ba tấc.

“A……”

trong miệng Quỷ Mẫu phát ra một tiếng đau đớn, sau đó toàn thân chấn động, đem diệt linh đinh đang cắm trong cơ thể đánh bay ra ngoài.

Bị Diệp Thiếu Dương cắm xuống một nhát, làm Quỷ Mẫu nhất thời lơi lỏng phòng ngự đối với Chu Tước, mắt thấy Chu Tước bay đến trước mặt, trong tình thế cấp bách, há mồm phun ra một ngụm oán khí, hình thành kết giới, bảo vệ quanh thân, ngăn trở mấy đợt tấn công của Chu Tước.

Diệp Thiếu Dương ở phía dưới thấy như thế, kinh hãi không thôi, đang cân nhắc không biết nên hỗ trợ thế nào, đột nhiên bên người vang lên một tiếng kêu khẽ: “Ta tới!”

Một bóng trắng, bay nhanh lên bầu trời, lao về phía Quỷ Mẫu.

Diệp Thiếu Dương giật mình, chăm chú nhìn lại, là một con bạch xà cực lớn, nghênh đầu quẫy đuôi, uy nghiêm kinh người.

Là chân thân của Tiểu Bạch! Một trắng một đỏ, một con Bạch xà một con Chu Tước, vây quanh Quỷ Mẫu, không ngừng tấn công. Một bóng trắng theo bậc thang phi xuống, dừng lại bên người Diệp Thiếu Dương, thì ra là Tiểu Bạch.

“Còn lại không nhiều lắm, Quả Cam tự mình tiêu diệt, còn ta tới bang trợ cho… Lão đại.”

Tiểu Bạch ngọt ngào cười nói.

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, lẳng lặng nhìn Tu La Quỷ mẫu đối diện: Đây chính là kẻ thù mạnh nhất từ khi sinh ra mà mình gặp được.

Ở phía sau hắn, Nhuế Lãnh Ngọc, Tứ Bảo, Tiểu Bạch, Qua Qua…… Ngoại trừ Nhạc Hằng bị thương nặng cùng Quả Cam đang thủ trận, còn lại đều đến đông đủ.

Quỷ Mẫu trên mặt không có chút nào sợ hãi, nhẹ giọng cười nói: “Diệp Thiếu Dương, ngươi cho rằng ngươi nhiều là có thể làm ta sợ sao?”

Diệp Thiếu Dương chậm rãi lắc đầu, nhìn quỷ huyết ở khắp nơi, Quỷ Mẫu đem đến rất nhiều quỷ tốt, hiện tại đến cả một con cũng không còn.

Người nhiều, trước giờ đều không phải là mấu chốt quyết định thắng bại.

“Ngươi rất cường đại, chúng ta nhiều người như vậy, cũng không nhất định là đối thủ của ngươi.”

Diệp Thiếu Dương nhìn bà ta, nhàn nhạt nói.

Quỷ Mẫu ở khóe miệng hiện ra một tia mỉm cười cô đơn, “Ngươi cùng Diệp Pháp Thiện, rất giống, mọi thứ đều giống.”

Diệp Thiếu Dương trong lòng chấn động, quả nhiên con Quỷ Mẫu này có tu vi ngàn năm, đã trải qua thời đại của Diệp Pháp Thiện.

“Nếu mà nói duyên cớ, ta còn có thể tính là nửa tổ mẫu của ngươi đó……”

Quỷ Mẫu nhìn thấu suy nghĩ của hắn, nói, “Ngươi không muốn biết lai lịch của ta hay sao?”

Diệp Thiếu Dương giật mình kinh sợ: Chẳng lẽ giữa Tu La Quỷ Mẫu này, cùng Diệp Pháp Thiện còn có cái chuyện tình sử gì đó? Hay là nghiệt duyên giữa đạo sĩ và quỷ yêu? “Ta không muốn biết.”

Diệp Thiếu Dương nhàn nhạt trả lời, “Ngươi có lai lịch gì, không quan hệ gì đến ta, ta chỉ biết là, ngươi là tà ma!”

Nói xong, không dong dài lê thê nữa, tay vung Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, lao vọt lên.

Đã không còn gì để nói, cũng chẳng có chiến thuật gì, quyết đấu chính là: dùng hết năng lực tự có, mà đánh bại đối phương.

Quỷ Mẫu cười lên dữ tợn, vỗ vào váy dài, từng bộ xương khô từ bên dưới bay lên, giống như những ngọn đèn, bay lượn trên không trung, hình thành một bộ xương khô khổng lồ, dưới sự điều khiển của Quỷ Mẫu, há miệng, lao về phía Diệp Thiếu Dương mà cắn.

Diệp Thiếu Dương niệm chú ngữ, dùng sức vung bảo kiếm chém xuống, chém toạc một lỗ hổng trên cằm bộ xương khô khổng lồ, né qua công kích, hổ khẩu cầm kiếm bị chấn động gây ra đau đớn.

Quay đầu lại nhìn, bộ xương khô khổng lồ đã bị phân tán ra, bay về phía mấy người còn lại.

Mọi người cũng không nhàn rỗi, từng người lập tức tác pháp, triển khai phản kích.

Diệp Thiếu Dương để bọn họ tự chiến đấu, một hơi vọt tới bên người Quỷ Mẫu, vung kiếm chém xuống, Quỷ Mẫu khẽ mỉm cười, ngón tay không ngừng bắn ra, từng đạo oán khí, giống như những mũi tên nhỏ bay vụt ra, nhẹ nhàng mà lại đánh văng Thất Tinh Long Tuyền Kiếm ra ngoài, tu vi thật cao cường, Diệp Thiếu Dương căn bản không thể lại gần người bà ta.

“Diệp thiên sư, còn có thủ đoạn gì nữa không?”

Quỷ Mẫu cố ý trào phúng nói.

“Vậy thì nếm thử cái này!”

Diệp Thiếu Dương vươn tay kéo ra từ chỗ eo, vung ra Thiên Phong Lôi Hỏa Kỳ, hai tay kết ấn niệm chú, Lôi Hoả Kỳ gặp được oán khí trên người Quỷ Mẫu, lập tức phóng đại mấy chục lần, không ngừng xoay tròn trên đỉnh đầu bà ta, không chờ Quỷ Mẫu hồi phục tinh thần lại, Lôi Hoả Kỳ bao vây bà ta ở chính giữa.

“Thiên phong đi, lôi hỏa như buộc, cấp cấp như luật lệnh!”

Theo Diệp Thiếu Dương không ngừng niệm chú, Thiên phong lôi hỏa kỳ trên dưới hai đầu, hướng về phía ngược lại mà xoay tròn, đem trói chặt lại Quỷ Mẫu.

Diệp Thiếu Dương nhanh tay lấy ra một lá Cửu Tinh Thần Phù, dán lên ót của Quỷ Mẫu, lui về phía sau hai bước, thì thầm: “Cửu diệu thuận hành, nguyên thủy bồi hồi, hoa tinh oanh minh, nguyên linh tán khai; lưu phán vô cùng, hàng ngã quang huy, tru tẫn yêu tà, cửu tinh tề minh!”

Kim phấn trên linh phù lập tức lưu động, biến thành chín điểm tinh quang, cùng Thiên phong lôi hỏa kỳ, lần lượt đánh vào chín đại quỷ huyệt trên người Quỷ Mẫu.

Cửu Tinh đồng thời phát sáng, càng thêm tăng cường thần uy của ngọn lửa trên Thiên Phong Lôi Hoả Kỳ, hừng hực thiêu đốt, chỉ mấy phút đồng hồ sau, thần uy biến mất, ngọn lửa mới chậm rãi tắt đi.

Toàn thân Quỷ Mẫu bị Thiên Phong Lôi Hoả Kỳ bao phủ, vẫn không nhúc nhích chút nào.

Mọi người quay lại nhìn nhau.

“Quỷ Mẫu…… đã chết à?”

Trương Thi Minh lẩm bẩm nói ra nghi vấn trong lòng mọi người.

Diệp Thiếu Dương chậm rãi lắc đầu, chuyện này không có khả năng nào, Tu La Quỷ Mẫu nào có dễ đối phó như vậy, vừa định mở miệng, đột nhiên Thiên Phong Lôi Hoả Kỳ phát sinh dị động, tiếp theo chỉ nghe một tiếng trầm vang, Thiên Phong Lôi Hoả Kỳ bị xé ra một lỗ hổng ở giữa, Quỷ Mẫu một bước liền bay lên trời, vạt áo phất phất, nhìn qua vẫn rất chỉnh tề, giống như không có chịu thương tổn nào.

Bà ta ngang nhiên…… có thể phá huỷ pháp khí? Diệp Thiếu Dương trong lòng hoảng sợ, quỷ yêu có tu vi thâm hậu, có thể đối kháng pháp khí linh lực, chuyện này cũng bình thường, nhưng mà có thể phá vỡ pháp khí, quả thực rất hiếm khi phát sinh qua, tu vi của Tu La Quỷ Mẫu, thực sự là quá nghịch thiên! “Đại uy thiên long, thế tôn địa tàng, bàn nhược chư phật, bàn nhược ba ma không!”

Tứ Bảo lấy ra Kim Bát, ném về hướng đỉnh đầu của Tu La Quỷ Mẫu.

Quỷ Mẫu hừ một tiếng, khẽ phẩy tay áo, nhẹ nhàng đánh bay Kim Bát.

Nhuế Lãnh Ngọc lập tức nã mấy phát súng diệt hồn về phía Quỷ Mẫu, kết quả là đạn chu sa căn bản không thể tiếp cận bà ta, chỉ dừng lại giữa không trung, chờ pháp lực tiêu tán rồi rơi xuống mặt đất.

“Một đám phế vật……”

Quỷ Mẫu tiếp tục bay về phía trước.

Nhuế Lãnh Ngọc đến bên người Diệp Thiếu Dương, ánh mắt dò hỏi nhìn hắn.

Diệp Thiếu Dương hiểu được ánh mắt nàng muốn nói gì, liền nói: “Như thế nào cũng phải phá quỷ thân của bà ta, bằng không cho dù dùng chiêu đó, cũng không thể khóa bà ta được.”

Diệp Thiếu Dương lấy ra Mao Sơn Diệt Linh Đinh, đang nghĩ xem dùng pháp thuật gì có thể kéo Quỷ Mẫu xuống dưới, phá quỷ thân của bà ta, đúng lúc này, có tiếng chim tước vang lên từ đối diện.

Mọi người ngạc nhiên nhìn lên, một con Chu Tước đang lao nhanh tới, há miệng phun ra một ngọn lửa khổng lồ về phía Quỷ Mẫu.

Quỷ Mẫu cau mày lại, Quỷ Huyết Nhãn ở phía sau mở ra, bắn ra kim quang đối kháng với lửa Chu Tước.

Diệp Thiếu Dương ánh mắt sáng ngời, cảm thấy đây chính là một cơ hội quá tốt, lập tức dùng Mao Sơn Diệt Linh Đinh đâm thủng đầu lưỡi, miệng niệm chú ngữ, ném bay diệt linh đinh lên không bay về phía sau cổ Quỷ Mẫu.

Quỷ Mẫu cười lạnh một tiếng, không thèm để ý, vươn một bàn tay chộp lấy.

Diệp Thiếu Dương cầm trong tay Thái Ất Phất Trần, quét ra ngoài, đuôi phất trần trong nháy mắt đã dài ra, quấn lấy cổ tay Quỷ Mẫu, làn da mịn màng trắng nõn lập tức thối rữa ăn mòng, quỷ huyết trào ra, chấn văng đuôi phất trần trở về, nhưng mà lúc phất trần ôm lấy cổ tay bà ta, trong nháy mắt đó, Diệt Linh Đinh đã lướt qua cánh tay, đâm trúng sau cổ Quỷ Mẫu.

“Thiên địa huyền môn! Thần binh chấp pháp!”

Diệp Thiếu Dương hét lớn một tiếng, ra sức kết ấn, ngưng tụ cương khí toàn thân, ấn mạnh Diệt Linh Đinh vào sâu ba tấc.

“A……”

trong miệng Quỷ Mẫu phát ra một tiếng đau đớn, sau đó toàn thân chấn động, đem diệt linh đinh đang cắm trong cơ thể đánh bay ra ngoài.

Bị Diệp Thiếu Dương cắm xuống một nhát, làm Quỷ Mẫu nhất thời lơi lỏng phòng ngự đối với Chu Tước, mắt thấy Chu Tước bay đến trước mặt, trong tình thế cấp bách, há mồm phun ra một ngụm oán khí, hình thành kết giới, bảo vệ quanh thân, ngăn trở mấy đợt tấn công của Chu Tước.

Diệp Thiếu Dương ở phía dưới thấy như thế, kinh hãi không thôi, đang cân nhắc không biết nên hỗ trợ thế nào, đột nhiên bên người vang lên một tiếng kêu khẽ: “Ta tới!”

Một bóng trắng, bay nhanh lên bầu trời, lao về phía Quỷ Mẫu.

Diệp Thiếu Dương giật mình, chăm chú nhìn lại, là một con bạch xà cực lớn, nghênh đầu quẫy đuôi, uy nghiêm kinh người.

Là chân thân của Tiểu Bạch! Một trắng một đỏ, một con Bạch xà một con Chu Tước, vây quanh Quỷ Mẫu, không ngừng tấn công.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.