Chương trước
Chương sau
Vợ chồng Diệp Quân vừa thấy hai người Diệp Thiếu Dương về tới, liền lập tức hỏi thăm việc tìm kiếm Hạn Bạt, Diệp Thiếu Dương đành phải sơ lược nói qua một hồi.

Diệp Quân tính tình nóng nảy, vừa nghe thấy vậy tức khắc nổi trận lôi đình, la lớn: “Sao con không về kêu ta a, nếu con không tiện ra mặt thì ta sẽ đi, ai dám quật mồ mả nhà ông thì ta sẽ đập chết hắn, chẳng cần biết hắn là ai!”

“Ông”

trong miệng thúc thúc, chính là ông nội của Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương nghe xong lời này, trong lòng rất là cảm động, nói: “Nhị thúc, hiện tại thôn trưởng Diệp bá, là người thế nào?”

“Con nói Diệp bá đó à, cũng không tồi, ở trong thôn cũng có chút danh tiếng, cũng làm không ít việc tốt, bất quá chỉ là không đủ cứng rắn, không thể so sánh với ông nội con được.”

Diệp Thiếu Dương lại hỏi: “Ông ta làm sao mà lên làm thôn trưởng được vậy ạ?”

Diệp Quân thở dài: “Kỳ thực thôn trưởng Diệp bá là do ông nội con lựa chọn, sơn thôn của chúng ta dân cư không nhiều lắm, ông nội con là tộc trưởng, sau lại thành lập thôn, mỗi lần tuyển cử cũng đều là do ông sắp đặt, dựa theo quy củ của Diệp gia chúng ta, cứ mỗi đời tộc trưởng trước khi nghỉ hưu sẽ tiến cử thôn trưởng kế nhiệm, hiện tại không có tộc trưởng, thì thôn trưởng là cao nhất...

như vậy đó.

Lúc ấy gặp nạn hồng thuỷ, ông nội con quả thực có cơ hội chạy thoát thân, nhưng vì phải lo dẫn dắt mọi người lên núi tránh nạn, trong lúc cùng mọi người đào núi, bị đất do lũ quét ập xuống chôn vùi…… Khi mọi người kéo ông nội con ra thì chỉ còn thoi thóp thở, gắng sức nói được hai câu cuối cùng, một câu là lập Diệp bá làm thôn trưởng, một câu là bảo hắn sau này phải chiếu cố con……”

Nói đến đây, Diệp Quân liền thở dài, "Hôm trước ta chưa nói rõ với con, là vì không muốn làm con buồn, nhưng nếu con đã hỏi tới, ta biết sớm muộn gì cũng phải nói ra chuyện này.”

Diệp Thiếu Dương hơi cúi đầu, một lúc không có mở miệng.

Tiểu Mã ở bên cạnh vỗ nhẹ vào vai của hắn, cũng không nói câu nào cả.

Qua một hồi lâu, Diệp Thiếu Dương đã dần ổn định được cảm xúc của mình, ngẩng đầu lên, hỏi thăm về chuyện của Diệp Tiểu Manh.

Diệp Quân nói cho hắn biết, Tiểu Manh là con gái duy nhất của Diệp bá, rất được cưng chiều, Diệp bá có một em gái đang buôn bán tại Thượng Hải, vì thế từ khi còn nhỏ đã đưa Diệp Tiểu Manh đến Thượng Hải học, chỉ có nghỉ đông và nghỉ hè mới trở về thăm gia đình.

“Tiểu nha đầu này, có phải đã học được pháp thuật ở đâu đó phải không ạ?”

Diệp Quân cười cười, “Nói cho con biết nhé, nha đầu này cứ mỗi lần về là sẽ đi khắp xung quanh tìm bắt mấy con quỷ hồn linh tinh, còn xem cả âm trạch...tuy cha con bé không thích cho nó học pháp thuật, nhưng bản thân nó lại rất thích”

Diệp Thiếu Dương nhíu mày, “Cô ta học pháp thuật của ai vậy?”

“Cái này ta không biết, dù sao cũng không phải người trong thôn dạy nó,”

Diệp Quân nói, “Trước kia cũng có người tò mò hỏi Diệp bá, nhưng đều bị từ chối vì Diệp bá không thích nhắc tới việc Tiểu Manh có pháp thuật.

Hơn nữa Tiểu Manh cũng không tiết lộ nên không ai biết cả, tám phần là học được khi còn ở ngoài thành phố.”

Diệp Thiếu Dương trầm ngâm, từ những lời Diệp Quân nói có thể thấy, chuyện này còn nhiều điểm thật đáng ngờ.

Nhị thẩm nghe được Diệp Thiếu Dương hỏi thăm về việc của hai cha con Diệp bá, đặc biệt là Diệp Tiểu Manh, cười cười nói: “Thiếu Dương nhà ta có phải đã để mắt tới con bé Tiểu Manh đó không, nhưng con vạn lần đừng có suy nghĩ xa xôi, hai người bọn con sẽ không được đâu vì con bé có thể xem như là muội muội của con đó.”

“Ách…… Nhị thẩm người nghĩ đi đâu vậy.”

Diệp Thiếu Dương cạn lời.

Diệp Thiếu Dương lại hỏi thêm mấy việc, gần đến giữa trưa, Diệp tiểu soái đã quay trở lại, Diệp Thiếu Dương lập tức hỏi nó mọi chuyện xảy ra sau đó.

Diệp tiểu soái tỏ vẻ chán nản nói: đi khắp mấy cái thôn đều chẳng tìm thấy gì, đừng nói là Hạn Bạt, đến một ngôi mộ xanh cỏ cũng không tìm được.

“Cái này thật là kỳ lạ nha,”

Diệp Quân nghe xong thốt lên một câu, “Tự nhiên bảy nấm mồ của Diệp gia chúng ta cỏ mọc xanh nhưng lại không tìm ra quái vật gây hạn hán, việc này khẳng định là có người rắp tâm hãm hại Diệp gia a!”

Diệp Thiếu Dương trong lòng khẽ động, quả thực những gì Diệp Quân vừa nói cũng là điều mà hắn suy nghĩ.

Vì thế từ trong túi lấy ra cuốn sổ mà mình đã ghi lại họ tên trên mấy tấm bia mộ, đưa cho Diệp Quân xem.

“Nhị thúc, người hãy xem mấy cái tên này, giữa chúng có liên hệ hay có quy luật gì không ạ?”

Diệp Quân nhíu mày nói: “Quy luật gì cơ?”

Diệp Thiếu Dương khoát tay, “Con cũng không biết, nói thế nào nhỉ, người có thể xem kỹ xem mấy tên mộ này có liên quan gì với nhau hay không, đúng rồi, hơn nữa có dính dáng gì nhà của chúng ta không.”

Diệp Quân nghe xong liền hiểu ý hắn, ánh mắt từ từ lướt qua từng cái tên, trong miệng lẩm bẩm, chợt, ngẩng đầu nhìn Diệp Thiếu Dương, nói: “Có liên hệ.”

Diệp Thiếu Dương phấn chấn kêu lên, “thật vậy sao?”

“Bọn họ đều họ Diệp, đều là nam giới!”

Diệp Thiếu Dương thiếu chút nữa thì té xỉu, cái này không phải là vô nghĩa sao, phần mộ tổ tiên của Diệp gia thôn, đương nhiên không có khả năng chôn người của Ngưu gia thôn, không phải là họ Diệp thì là họ gì? “Còn có cái này nữa,”

Diệp Quân đưa ngón tay chỉ mấy cái tên, nói, “Con hãy xem này, mấy người này trong gia tộc nhà chúng ta quanh đi quẩn lại, đều là họ hàng gần trong ba đời, người này là Diệp Thành Huyện, là em trai của cụ nội con, Diệp Thuận Minh, là chú của cụ nội con……”

Diệp Thiếu Dương giật mình nghe Diệp Quân nói xong, ngẩn người ra một hồi, tại sao tất cả cố tình đều là họ hàng thân thích trong tộc nhà mình vậy nhỉ? Cái này tuyệt không phải trùng hợp, phía sau nhất định có nguyên nhân gì đó! Trước kia, hắn chỉ suy đoán đây nhất định là âm mưu, nhưng cho tới hiện tại thì đã có thể xác định, âm mưu này là nhằm vào họ hàng thân tộc nhà hắn, thậm chí, là nhằm vào chính bản thân hắn! Diệp Thiếu Dương hít một hơi thật sâu, sự tình ngày càng trở nên phức tạp và đáng sợ hơn rồi! Đúng lúc này, có tiếng người gõ cửa.

Mọi người đều quay đầu lại nhìn, thì ra là Diệp Tiểu Manh, đang nheo nheo mắt tươi cười, cất tiếng chào: “Nhị thúc, nhị thẩm.”

Nhị thẩm liền gật đầu cười đáp lại, thân thiết tiếp đón, đưa cho cô nàng một cái ghế dựa để ngồi, nói dăm ba câu chuyện phiếm, hỏi thăm tình hình học ở trường thế nào.

Diệp Tiểu Manh cũng trả lời, hàn huyên một hồi, ngẩng đầu nhìn Diệp Thiếu Dương liếc mắt một cái, nói: “này, ta tìm ngươi có chút việc.”

Diệp Thiếu Dương sớm đoán được sẽ như thế, liền nói: “Đi thôi, vào trong phòng nói chuyện.”

Dứt lời quay gót về phòng mình, Tiểu Mã cùng Diệp Tiểu Manh lần lượt bám theo.

Sau khi đóng cửa, Diệp Tiểu Manh tự nhiên đi tới bên giường, ngồi xuống, nhìn Diệp Thiếu Dương từ trên xuống dưới, nói: “Ta nghe tiểu soái nói, ngươi là anh họ đằng nhà mẹ nó, ngươi họ dương, tên là dương cái gì nhỉ?”

“Dương…… Dương Thiệu nghiệp.

Ngươi kêu ta Thiệu nghiệp là được.”

Diệp Thiếu Dương lập tức bịa ra một cái tên.

“Gọi là dương...thiếu gia ư?”

“Ặc……”

Diệp Thiếu Dương nghe vậy bèn nói, “Ngươi kêu ta Tiểu Nghiệp là được.”

Tiểu Mã bật cười, nghĩ Diệp Thiếu Dương còn không phải là Dương thiếu gia sao..

rồi nói “Ngươi cứ kêu hắn là Nghiệp tử đi.”

“Tiểu nghiệp tử? Tên gì mà lạ vậy nhỉ.”

“Được thôi....”

Diệp Tiểu Manh nghiêng đầu nhìn Diệp Thiếu Dương, “Ngươi cũng biết pháp thuật đúng không, ngươi tới Diệp gia thôn của chúng ta làm gì, không chỉ đơn giản là tới thăm người thân đấy chứ?”

Diệp Thiếu Dương khẽ giật mình, cười nói: “Nói thực, tôi cũng biết sơ sơ chút pháp thuật, nghe nói nơi này xuất hiện thi sát, cho nên đến xem náo nhiệt.”

“Ngươi quả là thật thà, bất quá pháp thuật này của ngươi, còn quá kém cỏi, không thể dùng để đối phó Hạn Bạt.

Có hứng thú làm trợ thủ cho ta không?”

“Trợ thủ...

cho ngươi ư?”

Diệp Thiếu Dương ngẩn người hỏi. Vợ chồng Diệp Quân vừa thấy hai người Diệp Thiếu Dương về tới, liền lập tức hỏi thăm việc tìm kiếm Hạn Bạt, Diệp Thiếu Dương đành phải sơ lược nói qua một hồi.

Diệp Quân tính tình nóng nảy, vừa nghe thấy vậy tức khắc nổi trận lôi đình, la lớn: “Sao con không về kêu ta a, nếu con không tiện ra mặt thì ta sẽ đi, ai dám quật mồ mả nhà ông thì ta sẽ đập chết hắn, chẳng cần biết hắn là ai!”

“Ông”

trong miệng thúc thúc, chính là ông nội của Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương nghe xong lời này, trong lòng rất là cảm động, nói: “Nhị thúc, hiện tại thôn trưởng Diệp bá, là người thế nào?”

“Con nói Diệp bá đó à, cũng không tồi, ở trong thôn cũng có chút danh tiếng, cũng làm không ít việc tốt, bất quá chỉ là không đủ cứng rắn, không thể so sánh với ông nội con được.”

Diệp Thiếu Dương lại hỏi: “Ông ta làm sao mà lên làm thôn trưởng được vậy ạ?”

Diệp Quân thở dài: “Kỳ thực thôn trưởng Diệp bá là do ông nội con lựa chọn, sơn thôn của chúng ta dân cư không nhiều lắm, ông nội con là tộc trưởng, sau lại thành lập thôn, mỗi lần tuyển cử cũng đều là do ông sắp đặt, dựa theo quy củ của Diệp gia chúng ta, cứ mỗi đời tộc trưởng trước khi nghỉ hưu sẽ tiến cử thôn trưởng kế nhiệm, hiện tại không có tộc trưởng, thì thôn trưởng là cao nhất...

như vậy đó.

Lúc ấy gặp nạn hồng thuỷ, ông nội con quả thực có cơ hội chạy thoát thân, nhưng vì phải lo dẫn dắt mọi người lên núi tránh nạn, trong lúc cùng mọi người đào núi, bị đất do lũ quét ập xuống chôn vùi…… Khi mọi người kéo ông nội con ra thì chỉ còn thoi thóp thở, gắng sức nói được hai câu cuối cùng, một câu là lập Diệp bá làm thôn trưởng, một câu là bảo hắn sau này phải chiếu cố con……”

Nói đến đây, Diệp Quân liền thở dài, "Hôm trước ta chưa nói rõ với con, là vì không muốn làm con buồn, nhưng nếu con đã hỏi tới, ta biết sớm muộn gì cũng phải nói ra chuyện này.”

Diệp Thiếu Dương hơi cúi đầu, một lúc không có mở miệng.

Tiểu Mã ở bên cạnh vỗ nhẹ vào vai của hắn, cũng không nói câu nào cả.

Qua một hồi lâu, Diệp Thiếu Dương đã dần ổn định được cảm xúc của mình, ngẩng đầu lên, hỏi thăm về chuyện của Diệp Tiểu Manh.

Diệp Quân nói cho hắn biết, Tiểu Manh là con gái duy nhất của Diệp bá, rất được cưng chiều, Diệp bá có một em gái đang buôn bán tại Thượng Hải, vì thế từ khi còn nhỏ đã đưa Diệp Tiểu Manh đến Thượng Hải học, chỉ có nghỉ đông và nghỉ hè mới trở về thăm gia đình.

“Tiểu nha đầu này, có phải đã học được pháp thuật ở đâu đó phải không ạ?”

Diệp Quân cười cười, “Nói cho con biết nhé, nha đầu này cứ mỗi lần về là sẽ đi khắp xung quanh tìm bắt mấy con quỷ hồn linh tinh, còn xem cả âm trạch...tuy cha con bé không thích cho nó học pháp thuật, nhưng bản thân nó lại rất thích”

Diệp Thiếu Dương nhíu mày, “Cô ta học pháp thuật của ai vậy?”

“Cái này ta không biết, dù sao cũng không phải người trong thôn dạy nó,”

Diệp Quân nói, “Trước kia cũng có người tò mò hỏi Diệp bá, nhưng đều bị từ chối vì Diệp bá không thích nhắc tới việc Tiểu Manh có pháp thuật.

Hơn nữa Tiểu Manh cũng không tiết lộ nên không ai biết cả, tám phần là học được khi còn ở ngoài thành phố.”

Diệp Thiếu Dương trầm ngâm, từ những lời Diệp Quân nói có thể thấy, chuyện này còn nhiều điểm thật đáng ngờ.

Nhị thẩm nghe được Diệp Thiếu Dương hỏi thăm về việc của hai cha con Diệp bá, đặc biệt là Diệp Tiểu Manh, cười cười nói: “Thiếu Dương nhà ta có phải đã để mắt tới con bé Tiểu Manh đó không, nhưng con vạn lần đừng có suy nghĩ xa xôi, hai người bọn con sẽ không được đâu vì con bé có thể xem như là muội muội của con đó.”

“Ách…… Nhị thẩm người nghĩ đi đâu vậy.”

Diệp Thiếu Dương cạn lời.

Diệp Thiếu Dương lại hỏi thêm mấy việc, gần đến giữa trưa, Diệp tiểu soái đã quay trở lại, Diệp Thiếu Dương lập tức hỏi nó mọi chuyện xảy ra sau đó.

Diệp tiểu soái tỏ vẻ chán nản nói: đi khắp mấy cái thôn đều chẳng tìm thấy gì, đừng nói là Hạn Bạt, đến một ngôi mộ xanh cỏ cũng không tìm được.

“Cái này thật là kỳ lạ nha,”

Diệp Quân nghe xong thốt lên một câu, “Tự nhiên bảy nấm mồ của Diệp gia chúng ta cỏ mọc xanh nhưng lại không tìm ra quái vật gây hạn hán, việc này khẳng định là có người rắp tâm hãm hại Diệp gia a!”

Diệp Thiếu Dương trong lòng khẽ động, quả thực những gì Diệp Quân vừa nói cũng là điều mà hắn suy nghĩ.

Vì thế từ trong túi lấy ra cuốn sổ mà mình đã ghi lại họ tên trên mấy tấm bia mộ, đưa cho Diệp Quân xem.

“Nhị thúc, người hãy xem mấy cái tên này, giữa chúng có liên hệ hay có quy luật gì không ạ?”

Diệp Quân nhíu mày nói: “Quy luật gì cơ?”

Diệp Thiếu Dương khoát tay, “Con cũng không biết, nói thế nào nhỉ, người có thể xem kỹ xem mấy tên mộ này có liên quan gì với nhau hay không, đúng rồi, hơn nữa có dính dáng gì nhà của chúng ta không.”

Diệp Quân nghe xong liền hiểu ý hắn, ánh mắt từ từ lướt qua từng cái tên, trong miệng lẩm bẩm, chợt, ngẩng đầu nhìn Diệp Thiếu Dương, nói: “Có liên hệ.”

Diệp Thiếu Dương phấn chấn kêu lên, “thật vậy sao?”

“Bọn họ đều họ Diệp, đều là nam giới!”

Diệp Thiếu Dương thiếu chút nữa thì té xỉu, cái này không phải là vô nghĩa sao, phần mộ tổ tiên của Diệp gia thôn, đương nhiên không có khả năng chôn người của Ngưu gia thôn, không phải là họ Diệp thì là họ gì? “Còn có cái này nữa,”

Diệp Quân đưa ngón tay chỉ mấy cái tên, nói, “Con hãy xem này, mấy người này trong gia tộc nhà chúng ta quanh đi quẩn lại, đều là họ hàng gần trong ba đời, người này là Diệp Thành Huyện, là em trai của cụ nội con, Diệp Thuận Minh, là chú của cụ nội con……”

Diệp Thiếu Dương giật mình nghe Diệp Quân nói xong, ngẩn người ra một hồi, tại sao tất cả cố tình đều là họ hàng thân thích trong tộc nhà mình vậy nhỉ? Cái này tuyệt không phải trùng hợp, phía sau nhất định có nguyên nhân gì đó! Trước kia, hắn chỉ suy đoán đây nhất định là âm mưu, nhưng cho tới hiện tại thì đã có thể xác định, âm mưu này là nhằm vào họ hàng thân tộc nhà hắn, thậm chí, là nhằm vào chính bản thân hắn! Diệp Thiếu Dương hít một hơi thật sâu, sự tình ngày càng trở nên phức tạp và đáng sợ hơn rồi! Đúng lúc này, có tiếng người gõ cửa.

Mọi người đều quay đầu lại nhìn, thì ra là Diệp Tiểu Manh, đang nheo nheo mắt tươi cười, cất tiếng chào: “Nhị thúc, nhị thẩm.”

Nhị thẩm liền gật đầu cười đáp lại, thân thiết tiếp đón, đưa cho cô nàng một cái ghế dựa để ngồi, nói dăm ba câu chuyện phiếm, hỏi thăm tình hình học ở trường thế nào.

Diệp Tiểu Manh cũng trả lời, hàn huyên một hồi, ngẩng đầu nhìn Diệp Thiếu Dương liếc mắt một cái, nói: “này, ta tìm ngươi có chút việc.”

Diệp Thiếu Dương sớm đoán được sẽ như thế, liền nói: “Đi thôi, vào trong phòng nói chuyện.”

Dứt lời quay gót về phòng mình, Tiểu Mã cùng Diệp Tiểu Manh lần lượt bám theo.

Sau khi đóng cửa, Diệp Tiểu Manh tự nhiên đi tới bên giường, ngồi xuống, nhìn Diệp Thiếu Dương từ trên xuống dưới, nói: “Ta nghe tiểu soái nói, ngươi là anh họ đằng nhà mẹ nó, ngươi họ dương, tên là dương cái gì nhỉ?”

“Dương…… Dương Thiệu nghiệp.

Ngươi kêu ta Thiệu nghiệp là được.”

Diệp Thiếu Dương lập tức bịa ra một cái tên.

“Gọi là dương...thiếu gia ư?”

“Ặc……”

Diệp Thiếu Dương nghe vậy bèn nói, “Ngươi kêu ta Tiểu Nghiệp là được.”

Tiểu Mã bật cười, nghĩ Diệp Thiếu Dương còn không phải là Dương thiếu gia sao..

rồi nói “Ngươi cứ kêu hắn là Nghiệp tử đi.”

“Tiểu nghiệp tử? Tên gì mà lạ vậy nhỉ.”

“Được thôi....”

Diệp Tiểu Manh nghiêng đầu nhìn Diệp Thiếu Dương, “Ngươi cũng biết pháp thuật đúng không, ngươi tới Diệp gia thôn của chúng ta làm gì, không chỉ đơn giản là tới thăm người thân đấy chứ?”

Diệp Thiếu Dương khẽ giật mình, cười nói: “Nói thực, tôi cũng biết sơ sơ chút pháp thuật, nghe nói nơi này xuất hiện thi sát, cho nên đến xem náo nhiệt.”

“Ngươi quả là thật thà, bất quá pháp thuật này của ngươi, còn quá kém cỏi, không thể dùng để đối phó Hạn Bạt.

Có hứng thú làm trợ thủ cho ta không?”

“Trợ thủ...

cho ngươi ư?”

Diệp Thiếu Dương ngẩn người hỏi.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.