Nguyên thần là hồn phách chi tinh, không có tu vi gì, chỉ có thể di chuyển, không có thể làm được việc gì, nhưng cũng không ai nhìn thấy hoặc cảm giác được.
Diệp Thiếu Dương không có mở ra thiên nhãn, nên không nhìn thấy nguyên thần của Tứ bảo ở đâu, nhưng nguyên thần của Tứ bảo có thể tạo ra gió, thổi đến mình, liền chứng minh pháp lực của hắn không tệ Lập tức nằm trên gường, niệm phân thân chú, tay phải kết ấn, chỉ vào ấn đường điểm một cái, một sợi mây tía, theo ngón tay lôi kéo chảy chậm ra….
Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn thoáng qua thân thể của mình, đang chậm rãi nằm xuống gường, biểu tình thật an tường, giống như đang ngủ.
Tứ Bảo xuất hiện trước mặt, nghẹn họng trân trối nhìn Diệp Thiếu Dương “Ngươi sao có thể tự mình lấy ra nguyên thần?”
“Ta lưu lại một đạo thần thức trong cơ thể.”
“Quá mạnh mẽ, đi nhanh thôi”
Tứ bảo xoay người bay ra phía ngoài, trong miệng oán giận “Ngươi chậm chạp quá, pháp lực của ta chỉ duy trì nguyên thần được một giờ thôi, đừng có mà hại ta.”
Diệp Thiếu Dương bất mãn nói “Ta còn định đi WC trước, sợ ngươi nhìn lén mới không đi, tí nữa nguyên thần trở về, ngàn vạn lần đừng có đái trong quần.”
Hai người bay xuyên qua tường đi ra ngoài, Tứ bảo đi phía trước dẫn đường,Diệp Thiếu Dương theo sát phía sau, nguyên thần bay vút về hướng khai thác mỏ.
Trên đường đi, Diệp Thiếu Dương kể lại chuyện giao đấu pháp thuật với Hồ Uy lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-nhan-diep-gia-thon/3694101/chuong-395.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.