Nhìn thấy cha con Trang Vũ Ninh, Diệp Thiếu Dương an ủi nói: “Nơi nào cũng đều đang mưa, yên tâm đi, không phải bọn Hồ Uy tới, bọn họ cũng không có pháp lực lớn như vậy, làm ra trời mưa ở phạm vi lớn.”
“Có khi nào, bọn họ lợi dụng lúc trời mua to để hành động, lần trước cũng thế này….”
Trang Vũ Ninh vẫn còn lo lắng.
“Lần trước nứt đầu đến, hơn nữa còn dùng một khối thi thể lừa ta đi, không nay không giống, hơn nữa nứt đầu đã bị thương, yên tâm, ở đây có ta tuyệt đối không có vấn đề gì.”
Ở Diệp Thiếu Dương an ủi, cha con Trang Vũ Ninh cuối cùng cũng yên lòng, từng người trở về phòng ngủ.
Diệp Thiếu Dương cũng trở về phòng, bật lên một ngọn nến, dùng để chiếu sáng, từ ánh sáng của ngọn nến chiếu ra, nhìn thấy bên cửa sổ có một vũng nước, nhìn kỹ thấy trong đó có dấu chân người, nhìn quanh căn phòng một vòng, ánh mắt dừng ở đằng sau bức màn, nhẹ nhàng nói “Xuất hiện đi, đã tới rồi, còn trốn gì nữa.”
Bức màn lay động, từ phía sau đi ra một người, vóc dáng cao cao, mày rậm mắt to, đang mặc một cái áo mưa, trong tay cầm 1 chuỗi tràng hạt, không ngừng lăn lăn.
Tứ bảo pháp sư! Tứ bảo ngẩng đầu liếc hắn một cái, cười cười “Như thế nào ngươi cũng không có giật mình một tí?”
Diệp Thiếu Dương nhàn nhạt nói “Ta đã sớm biết là ngươi.”
“Ồ, Ngươi biết như thế nào?”
“Từ lúc gặp ngươi trên xe của Hồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-nhan-diep-gia-thon/3694074/chuong-368.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.