“Diệp thiên sư, kết thúc thôi!”
Một cái thanh âm lạnh lùng vang lên ở bên tai.
Diệp Thiếu Dương ánh mắt hoảng loạn, không biết nên phản kích bóng người nào, tám đạo bóng dáng kia thấy biểu hiện của hắn, liền không kiêng nể gì nữa tăng tốc độ công kích.
Khi chỉ còn cách Diệp Thiếu Dương khoảng một thước, khóe miệng Diệp Thiếu Dương, hiện lên một tia tươi cười không dễ phát hiện, bổng nhiên xoay người, lôi ra từ đai lưng, vô số đậu đồng liền bắn ra tám hướng, phân biệt đánh vào 8 cái bóng người..
Hắn mắng một tiếng, trong đó bảy cái bóng người lập tức biến mất vô tung, chỉ còn lại một bóng người, đánh bay đậu đồng, vẫn tiếp tục hướng chính mình bay đến.
“Ngu ngốc.”
Diệp Thiếu Dương tay phải duỗi ra, từ điện thờ ở trên đầu gường lấy ra thần tượng Đại Mao Quân, che ở trước người, tay trái đem một lá linh phù trống, dán ở cái gáy thần tượng, cắn chót lưỡi, phun ra một búng máu lên mặt phù, bàn tay đưa đến phía trước từ đôi mắt thần tượng lau qua một cái, trong miệng thì thầm nhanh chóng.
“Hậu đại đệ tử Diệp Thiếu Dương, cầu xin chân quân, thần uy hiển linh!”
Đúng lúc này, bóng trắng kia, mang theo một cổ vạn quân tà linh chi lực, đi tới, sau một giây, thần tượng hai mắt bỗng nhiên mở ra, bắn ra một đạo kim quang nhàn nhạt, cùng bóng trắng kia đánh bào nhau.
Một cổ dao động mãnh liệt, từ bị trí kim quang cùng bóng trắng phát ra, Diệp Thiếu Dương lần thứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-nhan-diep-gia-thon/3694053/chuong-347.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.