Diệp Thiếu Dương thu một ít đồ đạc rồi cùng Tiểu Mã ra ngoài, lái xe đến phố Nam Cốc. Từ đầu đường đã xuống xe đi bộ vào.
Đây là một con đường cổ, các tiệm ven đường gì cũng có bán, dòng người cũng không quá đông. Diệp Thiếu Dương vừa đi vừa ước tính phong thủy, đi một mạch đến cuối đường thì đụng phải một tường chắn. Quay đầu nhìn lại thì thấy chính vì nguyên do con đường chết như thế này nên nơi đây gần như không có người qua lại, rất quạnh quẽ. Các tiệm xung quanh cửa đều đã đóng chặt, biển hiệu cũng loang lổ màu cổ xưa.
Ở góc đường, một tòa nhà nhỏ được xây lên bằng tường gạch khoan trông rất cũ kỹ, mấy cái cửa bằng gạch đá đều bị phá hỏng. Lầu một cửa rộng mở, phía trên có treo một biển hiệu rất cổ có viết “Dưỡng Nhân Đường” ba chữ thật to viết bằng bút lông.
”Chính là ở đây rồi” Tiểu Mã bĩu môi, “Còn nói là dưỡng nhân đường, tôi thấy đây rõ ràng là dưỡng quỷ đường”
Diệp Thiếu Dương trừng hắn một cái, nói “Sau khi bước vào cậu biết phải làm gì rồi chứ?”
”Biết rồi, mượn WC cái, sẵn tiện quan sát địa hình”
Diệp Thiếu Dương gật đầu, cất bước đi vào, nhìn qua nhìn lại xung quanh. Nơi này không lớn lắm, cách bài trí cũng giống với những tiệm thuốc Đông y bình thường, một dãy tủ thuốc dựa đứng vào tường, phía dưới là một cái quầy. Phía bên trái, là một cầu thang xoắn ốc lên lầu hai, bên phải là một bức rèm cửa.
Sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-nhan-diep-gia-thon/3694018/chuong-312.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.